Lâm Ngọc Linh chợt đứng lên từ dưới đất, trái tim chùng xuống, cô có dự cảm xấu.
Chu Hoàng Anh sải bước chân dài, dân ép tới gần Lâm Ngọc Linh, quanh thân đầy sự u ám, như sẽ lập tức cuốn Lâm Ngọc Linh vào trong đó.
Lâm Ngọc Linh liên tục lùi về phía sau, Chu Hoàng Anh dùng sức siết chặt tay cô, trầm giọng nói: “Chạy đi, nhắm chịu được thì em chạy tiếp đi!”
Lâm Ngọc Linh: “.
.
” Nói nhảm! Anh bắt em như vậy thì em chạy thế nào được!
Chu Hoàng Anh dùng sức kéo cô một cái, Lâm Ngọc Linh lập tức ngã vào ngực anh.
Giây tiếp theo, tay Chu Hoàng Anh năm lấy cằm Lâm Ngọc Linh, để lộ ánh mắt như báo săn khát máu: “Lâm Ngọc Linh, em đúng là gan to tày trời, thế mà lại dám chạy khắp nơi khi chưa được anh cho phép!”
“Có phải anh quá dung túng em rồi không, khiến em cảm thấy ở chỗ anh là có thế muốn gì thì làm hả!”
Lâm Ngọc Linh bị dọa run cả người, lời nói cũng đứt quãng: “Không… Em không có ý đó…”
Lâm Ngọc Linh còn chưa giải thích xong thì trời đất đã quay cuồng, Chu Hoàng Anh đã vác cô lên vai.
Lâm Ngọc Linh “A” lên một tiếng thảm thiết, máu tụ về đầu, xây xẩm mặt mày.
Nhưng lòng cô lại thầm nghĩ, không phải Chu Hoàng Anh muốn băm thây giết người diệt khẩu đấy chứ?
Dù sao thì xét về quyền thế của anh, giết một người cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nhưng mà… Cô không muốn đâu!
Lâm Ngọc Linh khổ sở hét lên: “Ngài Thủ trưởng à, xúc động là ma quỷ, xin ngài hãy bình tính một chút, thịt em không ngon đâu!”
*Bộp!” Một âm thanh vang lên Chu Hoàng Anh vỗ một cái mạnh lên mông Lâm Ngọc Linh, cảnh cáo: “Câm miệng cho anh, nói thêm chữ nữa thì anh không ngại lấy em để nuôi sói đâu.
”
Này là vẫn chưa có ý định tiêu hủy xác cô à?
Lâm Ngọc Linh vội vươn tay bịt kín miệng mình, không dám để một âm thanh nào bật khỏi cổ họng.
Chu Hoàng Anh lại dẫn cô vào biệt thự nhà họ Chu lần nữa, nhưng lần này anh không đi thẳng vào phòng khách mà dùng cửa sau.
Anh bước lên tầng hai, cuối cùng dừng trước cửa của một phòng ngủ, vì trên người còn Lâm Ngọc Linh nên anh không còn tay nào mở cửa thế là anh trực tiếp giơ chân đạp mạnh một cái.
Cửa lập tức bật ra, thậm chí vách tường xung quanh còn nứt ra mấy khe hở.
Chẳng lẽ đây chính là chân sắt trong truyền thuyết sao?
Lâm Ngọc Linh sợ đến lạnh sống lưng, má ơi, nếu cú đạp ấy mà đạp lên người mình, vậy tấm thân mình có thể không nát à?
Chu Hoàng Anh vác Lâm Ngọc Linh đến một vách tường để cô đứng ngay ngắn, nhưng cô lại bám chặt và rúc vào cổ anh như con thân lần chẳng chịu buông, dù Chu Hoàng Anh có kéo thế nào thì cô cũng nhất quyết không chịu đi xuống.
Chu Hoàng Anh bất đắc dĩ nhếch môi, đây là lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ dính người như Lâm Ngọc Linh.
Thật ra chỉ cần anh muốn, anh hoàn toàn có thể gỡ, nhưng anh lại không ra tay được.
“Anh ra lệnh cho em, lập tức buông tay!”
Suy nghĩ một chút, Chu Hoàng Anh chỉ đành dùng bộ dạng ở quân khu huấn luyện, nghiêm túc ra lệnh.
Vẫn có hiệu quả, cô nhóc dần thả lỏng cánh tay, nhảy xuống khỏi người Chu Hoàng Anh Chu Hoàng Anh nhíu đôi mày kiếm, lúc cô bám anh, anh hoảng sợ, nhưng cô buông anh rồi, anh lại lập tức cảm thấy có chút trống vắng.
Lâm Ngọc Linh dựa lưng sát vào tường, cơ thể Chu Hoàng Anh như một nhà tù giam lấy cô, cô không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
Cúi đầu, giọng bé như muỗi: “Em biết giờ anh rất giận em, vì em đã vô lễ trước mặt ba mẹ và ông của anh, nếu anh muốn mắng em thì cứ măng đi”
Chờ đợi cô là một sự im lặng chết chóc.
Bên trong đôi giày cao gót, những ngón chân của Lâm Ngọc Linh đã co chặt lại, tim đập bum ba la bum như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Toàn quân chuẩn bị!”
Đột nhiên, anh kéo dài giọng hô.
Lâm Ngọc Linh vội vàng dán lưng vào tường, có cảm giác như đang đối mặt với huấn luyện viên ma quỷ ở trong trường học.
Bình luận