Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Không được, trước cuối tuần cô phải làm sao cho lòng dạ mình trở nên sắt đá mới được, nhất định phải tranh thủ thời cơ nói hết toàn bộ….Ngày hôm sau, mới sáng sớm Ninh Tịch vừa thức dậy liền chạy tới tập đoàn Lục thị.Vừa mới đậu xe xong đã thấy một chiếc xe Maybach quen thuộc đang đậu lại ở phía đối diện, cửa kính nhanh chóng hạ xuống lộ ra khuôn mặt hưng phấn của Lục Cảnh Lễ: “Ai cha cha, Tiểu Tịch Tịch, khéo quá nha! Chị tới…”Lời còn chưa dứt, Ninh Tịch đã chạy biến không thấy bóng dáng.”Ớ…” Lục Cảnh Lễ gãi đầu một cái, vẻ mặt mê mang nhìn anh trai mình: “Tiểu Tịch Tịch không thấy chúng ta à? Không đúng nha! Rõ ràng là trông thấy mà! Mắt đối mắt luôn… nhưng sao vừa thấy chúng ta lại chạy nhanh hơn thỏ thế nhỉ… xung quanh cũng chẳng có ai khác mà…”Lục Đình Kiêu nhìn hướng Ninh Tịch chạy đi, mi tâm bằng phẳng bỗng nhăn lại một chút, thật không dễ để phát hiện….Trong thang máy.Ninh Tịch vỗ ngực thở hồng hộc như thể vừa sống sót sau tai nạn.Nguy hiểm quá nguy hiểm quá…Thanh mana* mà cô tích góp cả đêm suýt nữa thì bay sạch luôn.*Thanh mana: ngôn ngữ game, chỉ năng lượng dùng cho chiêu thức khi đánh nhau.Hu hu hu… trời ơi! Thật muốn chạy ngay tới lao vào lòng ngực anh yêu quá đi ~Không được, phải nhịn xuống! Cô không muốn phải kiếm cớ che dấu anh bất cứ chuyện gì nữa, cho dù hậu quả sau khi nói có khi chính cô cũng không thể tiếp nhận nổi…Đi vào phòng truyền thông, Ninh Tịch là người đầu tiên đến…”Anh Tịch tới rồi, anh tới sớm quá!” Diệp Dĩnh nhiệt tình chào hỏi.”Trưởng phòng Diệp, xin chào! Ồ, mọi người chưa tới à? Vậy tôi chợp mắt một chút được không?””Tất nhiên là được! Công việc gần đây của anh Tịch bận rộn lắm à? Đừng quá sức nhé! Anh cứ nghỉ ngơi đi, không sao đâu! Nhưng người khác thì xem chừng còn phải chờ một lúc nữa mới đến! Họ đến tôi sẽ gọi anh!” Diệp Dĩnh nói.”Cám ơn!”Ninh Tịch nói xong thì thừa lúc người khác còn chưa tới ngồi dựa lưng vào ghế salon nghỉ ngơi một chút.Tối qua cô mất ngủ cả đêm chỉ vì cảm giác nhộn nhạo điên cuồng vẫn đang giằng xé trong cơ thể.Phương pháp “giải tỏa” của cô trước đây đều là tìm tới các loại vận động mạo hiểm đến rợn người hoặc là những nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng…Rất nhanh, những người khác cũng lục tục kéo đến.Ninh Tịch đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói u ám: “Thế nào, chuyện tôi nói lần trước cô đã nghĩ kỹ chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận