—————————
Diệp Oản Oản quả thật như sói đói lạc vào trong bầy dê, trong chốc lát liền mua hết một đống lớn thức ăn. Trên tay cùng cổ tay của Tư Dạ Hàn đều xách đầy. Diệp Oản Oản nghiêng đầu nhìn băng sơn mỹ nhân đang xách lấy xách để vô số thức ăn, trong nháy mắt cảm thấy người đàn ông trước mắt quả thật như kim quang xán lạng, sắc đẹp tựa như có thể ăn. Thật quá hoàn mỹ rồi!
“Làm sao” thấy Diệp Oản Oản cứ nhìn chằm chằm vào chính mình không dời, ánh mắt còn nóng bỏng như thế, Tư Dạ Hàn mở miệng.
Diệp Oản Oản nhón chân lên, hôn một cái trên gò má của Tư Dạ Hàn, “Không có làm sao, anh chờ một chút, để em nhìn thêm mấy lần.” Tư Dạ Hàn ánh mắt nhất thời chuyển động…
Diệp Oản Oản đang ở bên này thưởng thức đồ ăn ngon cùng mỹ nhân trong ngực, vô cùng cao hứng, hoàn toàn không chú ý tới có người đi phía sau bọn họ…
Lúc này, Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình đang mặt đầy nghi ngờ theo sát phía sau Diệp Oản Oản. Hai vợ chồng vốn tới đây đi dạo một vòng ăn chút gì đó, ai biết đột nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc, đặc biệt giống Oản Oản nhà bọn họ.
Diệp Thiệu Đình vẻ mặt hoài nghi, “Bà nhìn lầm rồi đi, mới vừa rồi bà gọi điện, Oản Oản chẳng phải nói rất bận rộn sao, sao chỉ trong chốc lát lại ở chỗ này ăn vặt, đi dạo phố chứ.”
“Chính là Oản Oản, không sai được! Tôi làm sao có thể ngay cả con gái của mình cũng nhìn nhầm.” Giọng nói của Lương Uyển Quân vô cùng chắc chắc.
Diệp Thiệu Đình lại nhìn về phía người đi bên cạnh cô, “Người đàn ông đi bên cạnh nó là ai?” Hai người tay cầm tay, đi cùng nhau vô cùng thân mật, nhìn thế nào cũng thấy là tình nhân!
“Bạn trai của Oản Oản không phải là rất bình thường sao? Oản Oản còn nhiều lần nói dáng dấp đặc biệt an toàn… Cái này rõ ràng không phù hợp a.” Người đàn ông này toàn thân cao thấp có nơi nào liên quan đến hai chữ “Bình thường” cùng “An toàn”.
Bị hỏi như vậy, Lương Uyển Quân cũng không biết nói gì, “Kỳ quái.. chuyện gì đang xảy ra… Nhưng cô gái kia rõ ràng chính là Oản Oản nhà mình a…”
Lúc này, Oản Oản làm sao có thể cùng người người đàn ông tướng mạo đẹp trai như vậy đi dạo phố ăn đồ ăn cùng nhau… Thật chẳng lẽ là bà lớn tuổi, nhìn lầm…
Hai vợ chồng đi theo một đoạn vẫn không thể xác định, cuối cùng Diệp Thiệu Đình nhìn về phía vợ mình đang quấn quít, mở miệng nói, “Bà kêu một tiếng thử xem có đúng không.”
Lương Uyển Quân suy nghĩ một chút, thoáng chần chờ, thử mở miệng kêu một tiếng thăm dò,“Oản Oản…”
Phía trước, Diệp Oản Oản đang suy nghĩ tiếp theo nên ăn cái gì, đột nhiên nghe được âm thanh vô cùng quen thuộc từ sau lưng truyền tới, vì vậy liền phản xạ có điều kiện quay người… Sau đó liền thấy… Cha mẹ mình đang đứng song song đằng sau mình. Một giây kế tiếp, đậu hủ thúi trong tay Diệp Oản Oản “Bịch” một tiếng rơi trên mặt đất, cả người đều trợn tròn mắt.
“Oản Oản, thật sự là con… Con làm sao…” Lương Uyển Quân nhìn con gái, lại nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh cô, khí chất cường đại, khuôn mặt tuấn duật phi phàm, vô cùng chói mắt, khuôn mặt bà đầy ngạc nhiên.
Diệp Thiệu Đình cũng một mặt kinh ngạc, “Oản Oản, người này là”
Diệp Oản Oản: “…” Trong lòng của Diệp Oản Oản giờ phút này như một trận sóng thần long trời lỡ đất. Dichngontinh.com
Trời ạ! Cô sao có thể xui xẻo như vậy a! Cô bên này còn chưa kịp cùng Tư Dạ Hàn nói thấy chuyện của cha mẹ, kết quả chỉ đi dạo trên đường một chút lại có thể trực tiếp đụng phải cha mẹ cô, liền bị bắt gặp ở chỗ này như vậy. Đệt! cái này muốn cô giải thích như thế nào…
Phản ứng đầu tiên của cô chính là nhanh chóng buông tay, kết quả bàn tay lại đột nhiên bị Tư Dạ Hàn nắm càng chặt hơn.
Diệp Oản Oản tiến thói lưỡng nan đứng tại chỗ, quả thật muốn khóc. Cha, mẹ, hai người đừng có dùng vẻ mặt ‘con gái nhà mình vượt tường tìm tiểu bạch kiểm’ nhìn con có được không. Thật ra thì anh ấy chính là cái người con rể tươnh lai vừa bình thường vừa an toàn mà con tìm cho hai người a…
Bình luận