Rồi ta lại suy nghĩ, đột nhiên nhớ đến một chuyện, trong lòng có chút do dự chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nói: “…… Trước kia ta luôn bị đau lưng, nhưng qua một khoảng thời gian sau lại hết. Chính là gần đây có dấu hiệu tái phát, cơn đau trêи lưng cũng lợi hại hơn so với quá khứ, có khi còn có cảm giác bỏng rát. Cộng thêm gần đây hay gặp ác mộng…Có khi không hiểu sao lại giống như bị hỏa công tâm, chịu đựng cả nửa ngày mới hết…Ta như vậy có xem như là bệnh không ?”
Những dấu hiệu này của ta cũng không có nói với Lạc Thần, chỉ sợ nàng lo lắng. Lại nói ta vốn cũng luôn nghĩ đây chỉ là bệnh vặt, thêm nữa gặp ác mộng chính là thói quen từ nhỏ, ta cũng chưa bao giờ để tâm.
Trong mắt Hoa Tích Nhan toát ra một sắc thoái như đã sớm dự đoán trước, cực kỳ cổ quái, nói:”Như vậy cũng vừa khớp.”
“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Ta hoàn toàn không hiểu được, “Ta không rõ ý tứ của ngươi.”
Hoa Tích Nhan ôn nhu nói:”Kỳ thật ta lần đầu tiên gặp ngươi, liền cảm thấy khí tức trêи người ngươi không giống với người bình thường. Bên ngoài tuy rằng không xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng bên trong lệ khí lại tích lũy rất nặng, cứ như vậy lâu ngày sẽ vô cùng tổn hại cơ thể. Các chi tiết ngươi vừa nói duyên cớ tương ứng là do tâm khí bị đốt nóng. Ta đây cũng là vội tới để kê cho ngươi mấy toa thuốc bình ổn, điều trị một phần , tiện đó cũng thi châm giúp cho ngươi ban đêm có thể ngủ ngon, tương ứng cũng có thể giảm bớt ác mộng.”
Ta nghe vậy, càng trở nên ngơ ngác:”Tích Nhan cô nương, ngươi lần này vất vả đến tìm ta, cũng là vì muốn chữa bệnh cho ta sao?”
Hoa Tích Nhan vuốt vuốt quạ đen đưa tin, khẽ cười một tiếng:”Như thế nào, không thể sao?”
“Có thể…… Đương nhiên là có thể, ngươi có thể giúp ta chữa bệnh, ta cảm kϊƈɦ còn không kịp.” Ta xấu hổ cười cười với nàng, nhịn không được lại nhẹ giọng nói:”Bất quá…… chính là có chút kỳ quái.”
“Ngươi cảm thấy kỳ quái mới là bình thường.” Nàng đưa mắt nhìn ta một cái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó nói:”Trêи đời này sao lại có người ngàn dặm xa xôi chạy tới chỉ vì chữa bệnh cho ngươi. Cũng may ngươi và ta sớm đã quen biết, bằng không đổi lại là người xa lạ, phỏng chừng sẽ bị người ta nói là vô sự lại xum xoe, không gian trá thì cũng là đạo tặc.”
Ta nghe trong lời nói của nàng có vài phần ý tứ tự giễu, trong lòng quýnh lên, lập tức vội nói:”Ta…… Ta không hề có ý này!”
“A, ngươi gấp cái gì.” Nàng che miệng cười khẽ: “Ta lại chưa nói là ngươi nghĩ như vậy.”
Ta tự thấy chính mình đột nhiên kϊƈɦ động, mất đi thận trọng, trêи mặt không khỏi hơi đỏ lên, nói:”Tích Nhan cô nương, ngươi đối với ta thật tốt lắm. Ta từ nhỏ không có bằng hữu, cũng chỉ có Côn Luân làm bạn, trêи đời này đối xử tốt với ta chỉ có vài người: Lạc Thần, Côn Luân, Vũ Lâm Hanh, Trường Sinh, nay thêm ngươi. Ta thật tình xem ngươi là bằng hữu, như thế nào có tư tưởng tiểu nhân xấu xa như vậy.”
Ta nói đến đây, vươn tay, vớt lấy một ít tuyết đọng trêи nhành đỗ quyên xanh, nắm ở trong lòng bàn tay, dừng một lúc lâu mới nói tiếp: “Bệnh này của ta, trước kia không quá để ý, hiện tại nghiêm trọng hơn rất nhiều, thật ra có chút sợ, vừa vặn có ngươi nguyện ý giúp ta chẩn trì, ta tất nhiên là vô cùng cảm kϊƈɦ.”
Ta trong lúc nói chuyện, phát hiện Hoa Tích Nhan đang nhìn mình, ánh mắt có chút xuất thần.
Ánh mắt của nàng rất phức tạp, thậm chí lắng động vài phần thương xót. Ta giật mình, không khỏi nhớ tới chiếc tráp thần bí cất giấu trong giá sách thư phòng nàng khi ở Cô Tô, cùng với rất nhiều bí mật khó hiểu ẩn chứa bên trong, trong lòng bỗng dưng dậy lên một loại xúc động. Trong tích tắc nghĩ muốn mở miệng đi hỏi nàng về chân tướng thực hư của chuyện này, nhưng rồi sau đó nghĩ lại, cảm thấy không ổn, nên vẫn là nhịn xuống không hỏi.
Hoa Tích Nhan, ta ẩn ẩn cảm thấy nàng cùng ta tựa hồ có một chút liên hệ rất nhỏ, mà loại liên hệ này, bắt chuỗi từ rất nhiều sự việc ta không biết. Có lẽ thứ nàng biết được so với ta hơn nhiều lắm, nhưng là lại không nguyện ý nói cho ta biết, tựa như Lạc Thần vậy.
Hoa Tích Nhan chăm chú nhìn ta một lúc lâu, trong ánh mắt như có tia sáng lướt qua, đột nhiên nói:”Sư Sư, kỳ thật ngươi không cần cảm tạ ta, những việc ta làm cho ngươi, tất cả đều là do sự giao phó của một người.”
Ta nghe vậy, trong lòng lộp bộp một cái, theo bản năng nắm chặt lấy ống tay áo lông cừu của nàng, yết hầu có chút phát run, hỏi:”Người đó là…… là ai?”
Ta bên này trong lòng thật gấp muốn chết, ánh mắt gắt gao dán chặt vào nàng, cực lỳ mong mỏi câu trả lời của nàng. Loại cảm giác này, giống như là bắt được một khóa mở nút thắt trọng yếu. Trêи đời này, người biết ta không nhiều, lấy đầu ngón tay đều có thể đếm được. Trừ bỏ mấy người bên cạnh, ta thật sự nghĩ không ra, trêи đời này lại còn có thể có người nào nhớ đến ta, cư nhiên lại giao phó Hoa Tích Nhan giúp đỡ chiếu cố ta nhiều đến như vậy.
Hoa Tích Nhan cũng không trả lời, tự mình rút cổ tay áo khỏi lòng bàn tay ta, thâm trầm nói:”Ngươi còn nhớ hay không, ngươi còn nợ ta một việc. Lần trước trong Cô Tô ngươi từng nói qua, sẽ đáp ứng làm cho ta một chuyện. Hiện tại ta có chuyện muốn nhờ.”
Ta gật đầu nói:”Ân. Ta nhớ rõ, ngươi muốn ta làm chuyện gì?”
“Ta biết, ngươi hiện tại trong lòng nhất định là có cảm giác nghi hoặc đối với ta, cũng muốn biết xem người đã giao phó ta chữa trị cho ngươi rốt cuộc là ai. Nhưng là hiện tại thời cơ chưa tới, thứ cho ta không thể nói cho ngươi được. Bây giờ, ta muốn ngươi đáp ứng ta, chính là hy vọng ngươi sẽ không hỏi lại chuyện này nữa, cứ an tâm để ta chữa bệnh cho ngươi là được rồi.” Âm thanh Hoa Tích Nhan nhẹ nhàng chậm rãi, giống như gió xuân thổi vào mặt:”Ngươi yên tâm, ta không có ác ý, chỉ là người nọ rất quan tâm ngươi, lần này dặn dò ta, một tấc cũng không rời, bảo hộ ngươi an khang.”
“Ngươi thật sự là một người kỳ lạ.” Ta ngẩn người hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, thấp giọng nói:”Thôi được. Một lời đã nói, đáng giá ngàn vàng. Ta đáp ứng. Bất quá ngươi muốn ta đáp ứng chuyện này, lại phải mệt nhọc điều dưỡng thân thể cho ta, nghĩ đi nghĩ lại, ngược lại người được tiện nghi lại chính là ta a.”
Hoa Tích Nhan chỉ nhàn nhạt cười không nói, cũng không biết được nàng suy nghĩ cái gì, ta lại nói tiếp:”Kỳ thật, ngươi cùng Lạc Thần rất giống nhau, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút chuyện giấu ta, ta làm sao mà không biết đây. Nhưng là nếu mọi người đã không nguyện ý nói, ta tự nhiên cũng không tiện đến hỏi, chừng nào muốn nói cũng được. Bất quá…… ta có thể nhờ ngươi một việc không? Ta lần trước có nhờ ngươi một việc, ngươi cũng chưa có đáp ứng đâu.”
“Chuyện gì?”
“Kỳ thật bệnh trêи người ta so với người khác thế nhưng chỉ là vấn đề nhỏ, ngươi……”
Ta chưa nói xong, Hoa Tích Nhan đã ngắt lời ta, hỏi:”Ngươi là muốn nói tới bệnh của Lạc cô nương sao?”
Ta nhíu mi, gật gật đầu:”Đúng vậy. Hàn tật trêи người Lạc Thần so với ta còn nghiêm trọng hơn. Ngươi ở trong mộ Cô Tô mộ cũng đã thấy qua nàng phát bệnh, loại thống khổ này thường nhân không thể chịu được……”
Ta trầm mặc một hồi, mới nói tiếp:”Từ khi ta nhận biết nàng đến nay, nàng thế nhưng đã mấy lần phát bệnh. Từ khi rời Cô Tô, chỉ ngắn ngủi mấy tháng, nàng tái phát hai lần. Nhưng là trước khi phát bệnh nàng đều tự cảm nhận được, liền một mình lẩn đi thật xa, yên lặng chịu khổ một mình, không muốn làm bọn ta lo lắng. Nhưng là kỳ thật ta đều biết, nếu nàng biến mất một khoảng thời gian, ta thế nào không rõ. Có lần lén đi tìm nàng, liền thấy nàng ngồi tựa dưới tàng cây, nhắm mắt, phụ cận có rất nhiều thân cây bị nàng một chưởng đánh vỡ, mảnh vụn vươn vải khắp nơi.”
Ta nói đến đây, hồi tưởng lại tình cảnh khi đó, trong lòng đau xót, nhẹ giọng nói:”Lạc Thần tâm cao khí ngạo, sẽ không dễ dàng yếu đuối trước mặt người khác, ta cũng chỉ có thể xa xa…… xa xa nhìn nàng ngồi dưới tàng cây như vậy, sau khi trở về lại xem như chưa có phát sinh chuyện gì….. Nàng quá mức vất vả rồi, ngươi có biện pháp gì có thể giúp nàng không ?”
Ta nói xong, Hoa Tích Nhan chỉ nhàn nhạt lên tiếng:”Ngươi đối với nàng thật tốt.”
Ta thở dài:”Nàng đối với ta cũng rất tốt.” Khoát khoát tay, lại nói:”Ai, không nói đến chuyện này nữa….. Ngươi có thể hay không nhín chút thời gian giúp nàng bắt mạch, xem thử vì sao nàng lại khởi hàn tật được chứ ? Kỳ thật trước kia ta cũng nghĩ mang nàng đến đại phu, nhưng nàng lại nói khi xưa đã sớm đến xem, nhưng cũng vô dụng. Ta không lay chuyển được nàng, nên cũng không đi.”
“Hàn tật của nàng rất kỳ quái, ta trước đây chưa từng gặp. Lần trước khi giúp nàng chữa thương, từng nhiều lần xem mạch, nhưng là cũng nhìn không ra manh mối.” Hoa Tích Nhan nói đến đây, đoán chừng trông thấy nỗi thất vọng trong mắt ta, lại hòa nhã nói:”Ngươi yên tâm, ta nếu thật sự bất lực, thì sẽ hướng cao nhân thỉnh giáo, nói không chừng có thể nghĩ ra phương pháp trị liệu.”
Ta nghe vậy quá đỗi vui mừng, liên tục nói cảm ơn. Hoa Tích Nhan mỉm cười, ngẩng đầu nhìn nhìn khoảng không, nói:”Tuyết bắt đầu rơi rồi, chúng ta trước đi về, tránh cảm lạnh. Việc này, về sau có thời gian sẽ nói rõ.”
Ta có được hứa hẹn của nàng, trong lòng không khỏi thoải mái rất nhiều, gật đầu ừ một tiếng, một đường đạp tuyết trắng, vừa đi vừa trò chuyện cùng nàng, sau đó tự về phòng của mỗi người.
Vừa trở về đã trong thấy cửa phòng mở rộng, Lạc Thần đang ngồi bên cạnh bàn đối diện cửa. Mái tóc đen nhánh mềm mại như nước, tùy ý tán hạ trêи đầu vai, trong tay cầm một quyển sách, đang rũ mắt im lặng nhìn. Trường Sinh dĩ vãng tựa như kẹo đường thích bám dính lấy nàng lúc này lại không thấy bóng dáng đâu, phỏng chừng là đã đi chơi cùng Vũ Lâm Hanh.
Ta bước vào phòng. Nàng lập tức liền cảm nhận được, ngẩng đầu lên, buông quyển sách trong tay xuống, đi đến trước mặt, nhẹ vỗ vỗ trêи vai cùng trêи tóc ta, phất đi những hạt bông tuyết trêи mặt.
Ta ra khỏi cửa quên mang theo bao tay, tay đã sớm rét lạnh đỏ bừng, giơ hai tay lên thổi thổi mấy ngụm khẩu khí. Nàng thấy vậy, đem hai tay ta nắm trong lòng bàn tay, cầm, lúc này mới thấp giọng nói:”Lạnh như vậy, ta đi lấy lò sưởi tay lại đây cho ngươi. Lúc ngươi đi ra ngoài, Lâm Hanh có sai người mang hai cái lò sưởi tay lại đây. Ta đem một cái cho Trường Sinh, một cái khác cho ngươi.”
Ta vội vàng kéo nàng:”Ngươi cũng…… cũng không hỏi xem thừ Hoa Tích Nhan nàng vừa rồi nói cái gì với ta sao ?”
Trong tròng mắt đen nhánh của nàng như có vài điểm giảo hoạt, nói:”Ta hỏi ngươi làm gì, sẽ có người nhịn không được nói cho ta biết, ta không cần hỏi nhiều.”
Ta nhẹ nhéo ở trêи tay nàng một cái, nàng cúi đầu cười, lúc này mới nghiêm trang nói:”Được, ta hỏi. Nàng lúc nãy nói cái gì với ngươi ?”
“Một chút thành ý cũng không có.” Ta bất mãn liếc nàng một cái, đem toàn bộ chuyện lúc trước nói Hoa Tích Nhan tỉ mỉ kể lại cùng nàng. Nàng nghe xong, mi mỏng hơi nhíu lại, có vài phần oán trách nói:”Ta phạm hàn tật đã nhiều năm, sớm đã thành thói quen, không có gì đáng ngại, thuận theo tự nhiên là tốt. Nhưng còn ngươi, thân thể xảy ra chuyện lớn như vậy, như thế nào cũng không nói với ta?”
Ta lắc đầu nói:” Đây cũng không coi như việc lớn gì, ta gần đây mới bị lại…… Lúc trước khi chúng ta ở dưới chân núi, do bị chuyện của Trần Linh ảnh hưởng, tối hôm sau liền nằm mơ thấy chút ác mộng thôi.” Ta nghĩ đến một số chuyện, theo bản năng sờ sờ lưng, nói:”Bất quá chuyện đau lưng này, ta cũng thật sự không biết. Trước kia khi ở nhà trọ trong Phàn thành, không phải đã nhờ ngươi xem giúp lưng của ta sao, ngươi cũng nói là không có vấn đề gì..” Trong đầu ta hồi tưởng lại tình huống nàng giúp ta xem lưng ở trong nhà trọ, không nghĩ lại bị nàng…… Chuyện này…Mặt không tự chủ có chút nóng đỏ lên.
“Kỳ thật lúc trước ở ngươi trêи lưng có nhìn thấy vài dấu vết nhàn nhạt, ta cũng không biết là cái gì, chỉ đơn giản nghĩ là các ấn ký tầm thường, vì thế nói không có..” Không biết vì sao, nàng hơi rũ mắt, trầm mặc một hồi, rồi mới nói:”Không bằng ta giúp ngươi nhìn một cái xem thế nào?”
Ta vội lắc đầu:”Không cần, miễn cho ngươi giống như lần trước, nhân cơ hội…… nhân cơ hội thân…..thân…….” Ta nghĩ đến chuyện cũ, chữ kế tiếp rốt cuộc không nói nên lời. Nàng ngẩn ra, lập tức khom người tới trước, nắm lấy cằm của ta, tựa như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ hôn phớt trêи mặt ta một cái.
Lòng ta rung lên. Nàng lại giống như chưa từng có việc gì, vươn ngón tay thon dài nhè nhẹ vuốt môi, mặt không chút thay đổi nói:”Ta nếu đã nghĩ muốn thân mật với ngươi, còn phải cần lợi dụng đến cơ hội hay sao ?”
Ta cơ hồ không thể phản bác, mặt đoán chừng chín đỏ không khác gì cua luộc, vuốt vuốt hai má, nhìn ra cửa. Tuyết rơi nhiều hơn lúc trước, chính là đang tung bay múa lượn, không khỏi chột dạ nói:”Ngươi thật là nháo loạn. Đây đang là tư gia nhà người khác, ngay cả cửa cũng chưa đóng lại.”
Khóe miệng nàng lúc này mới vẽ lên một chút nét cười vô tội, thản nhiên nói:”Đây không phải là bên ngoài cũng không có người sao?.”
“Ngươi…… Thật sự là!” Ta đỏ mặt tai hồng liếc mắt trừng nàng một cái, lại nói không nên lời. Nàng mỉm cười, đi tới phía ngoài, thân mình hơi tựa vào cửa, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, đột nhiên quay đầu lại, nhìn ta, tựa tiếu phi tiếu nói:”Bên ngoài thật sự là có người đang hướng về phía này.”
Bình luận