Dark?

Chương 504: Sát khí

Xem giới thiệu truyện Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)
A+ A-

Chương 504: Sát khí

#Edit: DVLA

Tuy rằng năng lực quan sát của Huyễn đồng thuật rất mạnh mẽ, nhưng sử dụng trong thời gian dài, quả thật sẽ mang đến gánh nặng rất lớn cho thân thể, Sư Thanh Y xoa xoa mắt, nói: “Chuyện này cũng không ngại. Những quỷ vật ở phụ cận kia, cũng không biết khi nào sẽ xuất hiện, chúng ta vẫn phải kỹ càng thương lượng ra đối sách, chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó mới dễ dàng ứng đối.”

Trạc Xuyên gật đầu nói: “Ta cũng đang có ý này.”

Ngay vào lúc này, Ngư Thiển lại thình lình hỏi một câu: “A Xuyên, ta là phẩm giai gì, ảnh điệp có thể đo màu sắc sao?”

Trạc Xuyên vốn dĩ như đang lâm đại địch, vẻ mặt nghiêm túc, nghe Ngư Thiển nói một câu thế này, trong mắt lập tức có vài phần ý cười: “Ngươi cũng không phải quỷ vật, làm sao có thể để ảnh điệp đo sắc cho ngươi.”

“Chỉ có quỷ vật, mới có thể kiểm tra được sao?”

Ngư Thiển đối với rất nhiều chuyện trên bờ đều cảm thấy mới lạ, đã từng hỏi qua Trạc Xuyên không ít vấn đề, Trạc Xuyên thường xuyên vì nàng giải đáp, hôm nay đã sớm đã trở thành thói quen.

Thanh âm Trạc Xuyên nghe vào vừa đầy kiên nhẫn lại thêm ôn hòa, nói: “Cũng là không hẳn vậy, chỉ cần không phải là người, ảnh điệp liền có thể cảm nhận được khí tức rồi làm ra phản ứng. Bởi vì đối với ảnh điệp, nếu không phải là người, liền sẽ là thứ nguy hiểm hơn phàm nhân rất nhiều.”

“Ta không phải người, ta rất nguy hiểm sao?” Ngư Thiển nhìn qua nàng.

Trạc Xuyên: “……”

Đối với Trạc Xuyên mà nói, Ngư Thiển ở vài thời điểm, quả thật là… vô cùng nguy hiểm, Trạc Xuyên bị trói buộc ở dưới lớp sóng biển của nàng, làm thế nào cũng đều trốn không thoát.

Bất quá, nàng cũng không muốn trốn.

Ngư Thiển lại nói: “Nếu ảnh điệp cảm nhận được ta không phải người, cảm thấy ta rất nguy hiểm, vậy nếu nói theo cách của ảnh điệp, ta chẳng phải là rất xấu sao? Thường nghe người ta nói ‘xấu’ mới là rất nguy hiểm.”

Trạc Xuyên cười nói: “Ảnh điệp chỉ là phán đoán đối phương có bổn sự cao hay thấp, bổn sự cao, phẩm giai liền cao, đối với ảnh điệp, đó đồng nghĩa với một loại uy hiếp. Ảnh điệp cũng không có bất kỳ nhận thức về tốt cùng xấu, nó chỉ là thuần túy chỉ thị ra đối phương lợi hại hay không, nếu như vô cùng lợi hại, ta liền hiểu được rằng rương tróc yêu không làm gì được đối phương, lúc này cần phải suy nghĩ ra biện pháp càng thêm ổn thỏa, rương tróc yêu mới không đến mức không bắt được.”

Ngư Thiển đã hào hứng lên, nói với Trạc Xuyên: “Vậy ngươi có thể để nó thử đo sắc cho ta không, nếu như nó ở trước mặt ta biến thành màu vàng, chẳng phải có nghĩa rằng ta rất lợi hại?”

Sư Thanh Y: “……”

Có lẽ vì lúc trước nghe lý do thoái thác của Ngư Thiển về “lợi hại”, cho nên hiện giờ Sư Thanh Y cảm giác nàng nói đến hai chữ ‘lợi hại’ này nghe vào có điểm quái quái.

“Ngư, cái này thử không ra.” Trạc Xuyên nói.

Nàng mặc dù rất muốn cho Ngư Thiển thử một chút, cũng để thỏa mãn tâm tư hiếu kỳ của Ngư Thiển, nhưng thật sự là làm không được.

“Vì sao? Không phải ngươi nói rằng nếu không phải là người, liền có thể kiểm tra phản ứng của ảnh điệp sao? Ta chắc chắn không phải người.” Trong lòng Ngư Thiển có nghi vấn, liền một đường hỏi rõ ngọn nguồn.
“Bởi vì ngươi cũng không có bất luận một tia sát khí gì.” Trạc Xuyên cười nói.

Ngư Thiển nghĩ nghĩ, nói: “Nếu như ta tức giận, ảnh điệp sẽ cảm thấy ta có sát khí sao?”

Nhưng nàng luôn luôn thuần túy tịnh liệt, cũng không hề nhiễm lấy bất luận một chút oán hận nào của thế tục, trên mặt thường xuyên treo lấy nụ cười.

Trong ấn tượng, Trạc Xuyên chưa bao giờ thấy qua bộ dáng tức giận của nàng.

Trạc Xuyên nhìn nàng, nghĩ thầm, không có sát khí, ngược lại là có chút đáng yêu ngốc nghếch.

“Chỉ là sinh khí, làm thế nào có thể để cho ảnh điệp cảm giác được uy hiếp.” Trạc Xuyên nói: “Động sát niệm, hoặc tại thời điểm rất bi thống phẫn nộ, mới có thể dễ dàng có sát khí.”

Ngư Thiển nói: “Lúc trước, quỷ vật tàng hình kia đã bị chúng ta diệt đi, ý niệm động thủ khi đó ở trong đầu ta, chẳng lẽ không được xem là sát niệm sao? Nếu như đợi tí nữa quỷ vật đột kích, lúc ta gϊếŧ chết chúng, sẽ có sát khí sao?”
“Cái kia không tính. Ảnh điệp có khả năng cảm giác sát niệm, phải là loại sát niệm chủ động sinh ra, là tâm tình mãnh liệt nhất. Mà không phải là ở thời điểm bị đối phương đột kích, vì không để đối phương gϊếŧ chết, để tự bảo vệ mình mà sinh ra sát niệm.” Trạc Xuyên cười nói: “Đó là hoàn toàn bất đồng.”

Hai vai ngư Thiển rũ xuống, tựa hồ cảm thấy có chút thất vọng.

Nhìn nàng như vậy, đối với việc ảnh điệp có thể ở trên người mình kiểm tra ra màu sắc thật sự là hiếu kỳ vô cùng, đáng tiếc chính là, nàng thử không ra.

“Ảnh điệp có khả năng cảm giác tâm tình, đều là mặt trái, hoặc vặn vẹo, hoặc oán ghét, hoặc bi thương, hoặc đau đớn.” Trạc Xuyên nhìn qua nàng, nói khẽ: “Ngư, ta không hi vọng ngươi có sát khí như vậy, đó là không tốt, ngươi phải rời xa nó.”
Nếu như có thể, nàng nguyện đem tất cả vui vẻ trên thế gian này đều cho nàng.

Ngư Thiển nghe thấy, hai con mắt xinh đẹp nhiễm đầy vui vẻ, uể oải đối với việc ảnh điệp không thử ra được cũng lập tức buông xuống, nói: “Nếu ngươi không muốn, ta liền nghe lời ngươi.”

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ở một bên yên tĩnh nghe, thần sắc trong mắt cũng có một chút thay đổi.

Trạc Xuyên làm việc rất quy củ, suy nghĩ càng là chu đáo, nàng nói: “Vật kia phẩm giai màu vàng, đối với chúng ta chính là uy hiếp lớn nhất, hiện nay chúng ta nói một chút suy nghĩ trong lòng mình, lắng nghe ý kiến mọi người, nhìn xem làm thế nào mới có thể đem vật kia bắt vào trong rương tróc yêu.”

Sư Thanh Y nói: “Nếu như không thể nhìn thấy đối phương, đi tìm chắc chắn là tìm không được, thậm chí mặc dù lúc nãy nó đi tới bên người chúng ta, lặng yên vô tung như vậy, chúng ta cũng khó có thể phát giác. Trừ phi chúng ta có biện pháp gì, lại để cho vật kia có thể chủ động tới bên cạnh chúng ta, mà chúng ta cũng coi như đoán ra vị trí nó sẽ xuất hiện, lúc đó Trạc Xuyên tùy thời hành động, mở ra rương tróc yêu, nó ở dưới tình huống không có phòng bị, liền có thể bị bắt vào.”
Trạc Xuyên nói: “Đúng là như thế. Nhưng nếu muốn thực hành phương pháp này, chúng ta cần một cái mồi nhử khiến đối phương cực kỳ cảm thấy hứng thú, mới có thể dụ đối phương chủ động tới đây.”

“Cái này rất đơn giản.” Bờ môi Sư Thanh Y khẽ động, đã mở miệng: “Ta có mồi nhử.”

Đó là thứ cực kì hấp dẫn, khiến tất cả quỷ vật trên đời này đều khát vọng đến không thể ngăn cản.

Dù cho những vật kia biết rõ không thể tới gần, cũng sẽ thân bất do kỷ, hướng tới hương thơm hoặc người kia mà đến.

Lạc Thần nghe được mồi nhử, đã sớm đoán được Sư Thanh Y nói là thứ gì, nhíu mày nói: “Không thể.”

“Ngươi chớ lo lắng.” Sư Thanh Y cũng hiểu rõ Lạc thần nhất định sẽ có loại phản ứng này, dùng lời nói đã sớm chuẩn bị để trấn an, nói: “Nơi này đã tới gần Thiên Hoàng Tuyên Cổ, thần tức càng lớn hơn so với bên ngoài, mặc dù cắt phá da thịt, cũng sẽ khép lại rất nhanh, ta sẽ không đau bao lâu.”
Lạc Thần nắm chặt tay, sắc mặt có chút trầm, vẫn là lắc đầu: “Ta nghĩ biện pháp khác.”

Ngư Thiển lo lắng nói: “Sư Sư ngươi chớ lấy máu. Tuy rằng những vật kia đều rất thích, tất nhiên sẽ men theo khí tức tới đây, nhưng cái giá này thật sự quá lớn, ta cũng cho rằng không ổn.”

Trạc Xuyên cũng nói: “Sư Sư, ngươi không cần đả thương chính mình.”

Thấy ba người các nàng cũng không đồng ý, Sư Thanh Y lập tức có chút khó xử, nói: “Vậy đợi đến lát nữa, ta cũng không biết còn có cái gì có thể làm mồi nhử.”

Tuy rằng chuyện dùng máu của nàng có thể trăm phần trăm hấp dẫn vật phẩm giai màu vàng kia, dụ dỗ đối phương tới gần, nhưng bởi vì máu của nàng quá mức đặc thù, đến lúc đó không chỉ có quỷ vật khó chơi kia, nếu như ở phụ cận còn một ít vật gì đó, tất nhiên cũng sẽ bị dẫn tới đây.
Độ khó cho đoàn người các nàng sẽ gia tăng không ít, đối với điểm này, Sư Thanh Y cũng có chút đau đầu.

Hai mắt Ngư Thiển khẽ đảo, nói: “Ta biết  rồi, ta có một cái biện pháp.”

“Biện pháp gì?” Trạc Xuyên nói.

Ngư Thiển cười yếu ớt nói: “Ta tới hát một khúc liền được.”

Sư Thanh Y, Lạc Thần cùng Trạc Xuyên đều minh bạch ý của Ngư Thiển, sắc mặt ba người đều có một chút biến hóa.

Hắc giao giỏi trí huyễn, mê hoặc nhân tâm, Sư Thanh Y từng ở Thần Chi Hải nghe qua tiếng ca của hắc giao, suy nghĩ bị dẫn vào bên trong ảo cảnh, nếu như không phải Ngư Thiển cho nàng thứ lân hộ thể, nàng rất khó có thể thoát ra nhanh như vậy.

Mà ở loại năng lực gây huyễn hoặc này, kỳ thật bạch giao lại càng giỏi hơn.

So với hắc giao mà nói, tiếng ca bạch giao sẽ càng thêm mị hoặc, làm cho người ta trầm luân trong đó, muốn ngừng mà không được. Bất quá bạch giao thiên tính ôn hòa, cũng không tàn nhẫn như hắc giao mà dùng tiếng ca để đi săn, trừ phi là đối địch, nếu không bọn họ sẽ rất ít khi đem loại ảo thuật này dùng tại trên thân người khác.
Ngư Thiển càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này của mình hay tuyệt, thậm chí có chút không thể chờ đợi được, nàng nói: “Các ngươi còn chưa từng chân chính nghe qua ta hát, lúc này vừa vặn cho các ngươi nghe một chút đi.”

Ba người các nàng kỳ thật đều đã nghe qua Ngư Thiển hát, lúc Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên ở Mặc Nghiễn Trai, Sư Thanh Y từng nhiều lần nghe thấy Ngư Thiển hát qua. Trạc Xuyên cùng Ngư Thiển sớm chiều ở chung, nghe được cũng liền càng nhiều.

Ngư Thiển tâm tình tốt, thường xuyên hát vài tiểu khúc. Lúc trước còn đặc biệt tới thanh lâu trong phủ Tô Châu tìm một cái hoa khôi, không vì cái gì khác, liền chỉ vì muốn học từ hoa khôi kia một khúc hát sở trường nhất, thủ khúc kia là do chính tay hoa khôi viết ra, Ngư Thiển liền cho rằng chỉ có thể lãnh giáo từ hoa khôi này.
Chỉ là trên người nàng không có tiền bạc gì, tự nhiên trả không nổi chi phí đắt đỏ để gặp hoa khôi, không thể dùng cách bình thường để gặp hoa khôi kia, vì vậy trực tiếp ở trong thanh lâu đi dạo, rốt cuộc tóm được một cơ hội ngăn cản đường đi của hoa khôi, kéo vào một gian phòng, ban ngày ban mặt đem hoa khôi kia sợ tới mức mặt mày biến sắc.

Những thứ này đều là khúc hát lúc ngày thường của Ngư Thiển, cùng với chân chính khúc hát mà nàng vừa nói, hoàn toàn khác biệt như trời với đất.

Tuy rằng Sư Thanh Y tin tưởng trong tiếng ca của Ngư Thiển nhất định là có chỗ đặc biệt dụ địch, bằng không thì Ngư Thiển cũng sẽ không đưa ra biện pháp này cho rằng là mồi nhử, nhưng nàng vẫn là có chút không yên lòng, nói: “Nếu như một mình ngươi hát thủ khúc dụ địch, quá mức nguy hiểm, chúng ta phải cùng ở bên cạnh ngươi mới đúng. Chỉ là nếu chúng ta ở tại bên cạnh ngươi, nghe thấy tiếng ca của ngươi, cũng sẽ sinh ra ảo giác?”
“Sẽ không.” Ngư Thiển nói: “Khúc hát của bạch giao có ca văn riêng biệt, ca văn này, tựa như cùng tần suất thanh âm. Vào lúc ta hát lên, chỉ cần sử dụng ca văn vượt qua phạm vi các ngươi có thể nhận được, các ngươi liền không thể tiếp thu ca văn như vậy, cho nên sẽ không sinh ra ảnh hưởng. Trong tiếng ca của bạch giao, mê hoặc được sinh ra cũng không phải là do bản thân tiếng ca, mà là ca văn ở bên trong đó.”

Giống như mỗi loài vật khác nhau, bởi vì cấu tạo thân thể mà  chúng có thể nắm bắt được những thanh âm bất đồng trong một phạm vi tần suất, nếu vượt qua phạm vi khả năng của chúng liền tương đương với nghe không được.

Người cũng là như vậy.

Con người có khả năng nghe được tần suất thanh âm cũng là ở một phạm vi nhất định, vượt qua hoặc thấp hơn tần suất này, sẽ không có phản ứng.
Ngư Thiển lấy tần suất cùng ca văn để giải thích, Sư Thanh Y lập tức đã hiểu, nhưng kỳ thật nàng lại không nghĩ tới Ngư Thiển lại có thể biết sử dụng từ ‘tần suất’ này.

Dù sao từ ‘tần suất’ này, thuộc về từ ngữ tri thức khoa học hiện đại, đơn vị là Héc. Ngư Thiển đang ở mộng tràng, lại sẽ vô thức dùng tới từ này, điều này đồng nghĩa với việc sưh lừa gạt của mộng tràng đối với Ngư Thiển đang bắt đầu dần tan rã.

Nghĩ vậy, Sư Thanh Y âm thầm lo lắng.

Trước lúc sự tình được giải quyết, nàng cũng không hi vọng Ngư Thiển sẽ thanh tỉnh nhanh như vậy, việc này đối với Ngư Thiển quả thực là một loại tra tấn.

Trạc Xuyên minh bạch ý nghĩa của ca văn, lại nghe không hiểu tần suất là gì, có chút nghi hoặc: “Ngư, cái gì gọi là… tần suất? Hôm nay có một số lời ngươi nói khiến ta thật sự rất khó hiểu, là từ nơi nào học được?”
Thần sắc Ngư Thiển có chút hoảng hốt, vô thức thốt ra: “Từ này là một vị cô nương dạy ta.”

Trong đầu nàng mơ mơ hồ hồ, giống như bị sương mù dày đặc bọc lấy, thậm chí ngay cả khuôn mặt của người đã dạy nàng đều nhìn không rõ, chỉ là đại khái nhớ rõ nữ nhân kia hẳn là họ Hề.

Bốn người đang nói chuyện, xa xa lại truyền đến một chút âm thanh vang lên của linh đang.

Tiếp theo lại là một tiếng.

Đinh linh.

Đinh linh.

Rốt cuộc đã tới.

Sư Thanh Y nghe được toàn thân giật mình, nàng đứng tại chỗ, hướng về phương hướng tiếng chuông vang lên nhìn qua.

______

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nữ nhân dạy Ngư Thiển những tri thức này, mọi người cũng biết là ai, chính là Hề Mặc – nữ chính trong quyển sách khác của ta, Hoán đổi ảnh hậu cùng Dò hư lăng là có liên hệ lẫn nhau, thế giới phức tạp, chờ ta đem toàn bộ thế giới này viết xong, mọi người sẽ hiểu.
Rốt cục đến buổi hòa nhạc của Ngư Thiển ~ Hơn mấy tháng trước ta liền làm Ngư Thiển buổi hòa nhạc MAD, vài bằng hữu cũng đều thấy được, biết rõ nàng muốn hát cái gì ca ha ha ha, đến hát lên, có tiếng âm, cũng có hình ảnh 【.

Ngày mai còn có một canh, tấu chương chấm điểm nhắn lại, quân nói tùy cơ hội phát tiểu hồng bao ~

_______

Chờ Quân viết xong cái thế giới này mọi người sẽ hiểu, đồng nghĩa với chờ 10 năm nữa Quân viết xong mọi người sẽ hiểu nhé )))))

Tags: truyện Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên) online, Chương 504: Sát khí. Truyện Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên) đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 504