“Được! Tôi không tranh cãi với anh, tôi vừa nhận được tin tức, Lục Dao sắp đi làm người phỏng vấn của buổi casting rồi.”
Triệu Lập Khôn nhìn cảnh đêm bên ngoài, “Ồ, phát triển tốt nhỉ…”
Nghe thấy giọng nói tràn đầy vẻ không quan tâm của Triệu Lập Khôn, Đổng Vũ liền siết chặt điện thoại trong tay, “Rốt cuộc tôi còn phải đợi đến bao giờ nữa! Tôi không thể đợi được nữa rồi…”
Bây giờ Đổng Vũ không muốn đợi thêm một giây một phút nào nữa. Mỗi lần nhìn thấy tin tức về Lục Dao, cô ta lại tự nhắc nhở rằng cô ta đã thua người phụ nữ mặc hàng vỉa hè đó.
“Cô vội cái gì… Tôi đã chuẩn bị xong rồi, cô làm những việc tôi bảo là được rồi…” Triệu Lập Khôn cúp máy, tùy ý ngồi trên ghế xô pha, hắn cầm bia ở bên cạnh lên hung hăng uống một ngụm, hắn nhìn tờ báo trên bàn, bên trên viết về tin tức của người nào đó.
“Thầy, tôi sẽ khiến thầy phải hối hận!”
Từ sau khi biết Hạ Thần Phong và Lục Dao đang hẹn hò, Tạ Điền chán nản một khoảng thời gian, lần nào nhìn thấy Hạ Thần Phong cô cũng cố ý tránh đi. Đồng nghiệp trong cục đương nhiên cũng biết khúc mắc giữa hai người, để tránh bị khó xử, mọi người đều coi như không biết gì cả. Khi Tiểu Viên xách trà chiều đến văn phòng liền thấy chủ nhiệm của mình đang thất thần nhìn chằm chằm vào một bản tài liệu. Tình huống thế này liên tục xuất hiện trong vòng ba tháng nay.
Cậu khẽ thở dài sau đó lập tức chuyển sang vẻ vui tươi, “Chủ nhiệm Tạ, cà phê Mocha của chị đến rồi!” Nói xong cậu liền đặt cà phê và bánh ngọt lên bàn của cô, ánh mắt quét lên bản tài liệu, “Giao lưu học tập ở Cảnh Châu? Chủ nhiệm, đây là gì vậy?” Tạ Điền cầm cà phê lên, mở nắp ra, cà phê tỏa ra hơi nóng, mùi cà phê đậm đà lan tỏa ra khắp phòng.
“Đây là thư mời do trường Đại học Cảnh Châu gửi đến, cục trưởng đưa cho tôi, tôi định bảo cậu đi học thêm, tuy nhiên họ sẽ qua đây giao lưu học tập một khoảng thời gian, sau đó cậu sẽ theo họ đến đó.”
Khoa pháp y của trường Đại học Cảnh Châu là khoa hàng đầu trên toàn quốc. Thay vì nói pháp y của trường đại học này nổi tiếng, chi bằng nói là trường đại học này nổi tiếng nhờ y học. Mà pháp y chỉ là một khoa trong bộ môn y học mà đã có thành tựu không nhỏ rồi.
Nguyện vọng một của Tiểu Viên vào năm đó chính là Đại học Cảnh Châu. Nhưng lúc đó điểm chuyên ngành của cậu thiếu hai điểm, cậu đã đạt được điểm chuẩn vào trường nhưng lại không thể học chuyên ngành mình thích nhất. Chính vì vậy cậu mới rút lui và đi học chuyên ngành pháp y ở trường đại học khác. Lúc này, tin tức Tạ Điền nói với Tiểu Viên giống như một cái bánh nướng lớn đột nhiên rơi xuống người cậu.
Tiểu Viên kích động bỏ cà phê của mình xuống, cậu cầm hai tờ tài liệu mỏng ở trước mặt giống như đang cầm bảo bối, “Tôi… thật sự có thể đi sao?”
Tạ Điền cười vuốt mái tóc đen dài ngang vai và nói với vẻ trêu đùa, “Sao nào, nếu cậu không muốn tôi có thể cho Lão Trình phòng bên cạnh, cậu ấy đã nhung nhớ lâu lắm rồi!”
“Làm sao tôi lại không muốn đi chứ!” Tiểu Viên hừ to một tiếng, mặt đỏ tía tai nhìn Tạ Điền, “Tôi chỉ đang kích động thôi! Năm đó bỏ lỡ trường đại học này, không ngờ bây giờ tôi còn có cơ hội đến đó quan sát học tập, đây cũng coi như là hoàn thành giấc mơ lúc đó của tôi!”
“Được rồi, cậu nói ít thôi, ngày kia người của trường Đại học Cảnh Châu, cậu đến trường Đại học Thanh Hà sắp xếp, có thể chúng ta phải dùng đến phòng giải phẫu ở đó.”
Sau khi Tiểu Viên rời đi, Tạ Điền mệt mỏi dựa người vào ghế tiếp tục thất thần nhìn cây long não bên ngoài cửa số. Thực ra bản thân cô muốn nhận lấy cơ hội này, cô chỉ muốn rời khỏi đây một khoảng thời gian. Nhưng cơ hội này rất hiếm có, cô cũng biết Tiểu Viên rất muốn đến Đại học Cảnh Châu học hỏi. Sau khi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định trao cơ hội này cho người thật sự cần nó.
Còn bản thân cô… Cô cần phải đối mặt với một vài người một vài việc. Tạ Điền cũng không phải là người không thể thua được.
Người dẫn đầu của Đại học Cảnh Châu lần này là Tiêu Thần bác sĩ pháp y hàng đầu của cục cảnh sát thành phố Cảnh Châu.
Một chiếc xe chở mười hai người của Đại học Cảnh Châu đi vào trường Đại học Thanh Hà của thành phố Tô. Ta Điền và Tiểu Viên cùng người của phòng pháp y đã đợi tại gần hội trường nhỏ của khoa pháp y trường Đại học Thanh Hà từ lâu.
Xe từ từ dừng lại, người đầu tiên xuống xe là một người đàn ông hơi mập. Tóc của người này rất ngắn, đeo kính gọng trong, khóe miệng luôn cong lên, trông có vẻ rất thân thiện.
“Ôi chao! Người đẹp Tạ Điền, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại nhau!” Tiêu Thần sải bước dài về phía trước, nhiệt tình chào hỏi.
Tạ Điền khẽ lắc đầu, “Cậu vẫn như trước kia nhỉ!”
Tạ Điền và Tiêu Thần là bạn đại học, năm đó thành tích của hai người đều rất tốt, ngầm có quan hệ cạnh tranh với nhau. Nhưng họ đều là sinh viên giỏi của trường, quan hệ cũng rất tốt, có cảm giác họ luôn trân trọng đối phương.
Tiêu Thần xua tay đứng vững trước mặt Tạ Điền, “Không được rồi, không được rồi! Tôi già rồi! Tốt nghiệp được năm sáu năm rồi, cậu xem tôi càng ngày càng béo, thể chất cũng càng ngày càng tệ đi!”
Lần giao lưu này kéo dài ba ngày, ngày đầu tiên là buổi giảng bài tại hiện trường dành cho người mới của trường Đại học Cảnh Châu, ngày thứ hai là buổi nghiên cứu thảo luận, ngày thứ ba là mời mọi người đi tham quan thành phố Tô. Sau đó Tiểu Viên sẽ đi học ở trường Đại học Cảnh Châu một tháng với người của trường đại học bên đó.
Tiểu Viên dẫn đầu đưa mọi người đến phòng giải phẫu, Tạ Điền và Tiêu Thần đi ở phía sau, “Đừng coi thường những sinh viên ở đây, trong này có vài hạt giống tốt đấy.”
Trên mặt Tạ Điền mang theo vẻ ngạc nhiên, “Tiêu Thần, cậu học được cách khen người khác rồi đấy nhỉ!” Làm bạn học với nhau bao nhiêu lâu rồi, đừng nói là khen ngợi người khác, Tạ Điền chưa bao giờ nhìn thấy Tiêu Thần nói một câu tốt về người khác, cậu ta không châm biếm họ đã là nhã nhặn lắm rồi.
“Ha ha ha ha.” Tiêu Thần cười lớn, bản thân cũng biết việc năm đó, anh vỗ cái bụng béo của mình, “Năm đó còn trẻ chưa hiểu chuyện, bây giờ có con rồi tôi đã rộng lượng hơn rất nhiều, không tin cậu xem cái bụng này của tôi đã đủ to chưa?”
Hai người còn chưa đi vào phòng giải phẫu, Tiểu Viên đã hoảng sợ đi chạy ra, “Chủ nhiệm, xảy ra chuyện rồi.” Tiêu Thần và Tạ Điền đưa mắt nhìn nhau sau đó nhanh chóng chạy vào phòng giải phẫu.
Đi vào bên trong liền thấy mười mấy người mới kia sắc mắt đều trắng bệch đứng ở một bên, dường như đang muốn đứng xa xác chết kia. Bình thường, họ đã quen với việc nhìn thấy xác chết rồi, tình huống sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch thế này không thể xảy ra được.
Tạ Điền muốn bước lên trước nhưng Tiểu Viên lại kéo cô lại, sắc mặt nặng nề, dường như là đang lo lắng, “Chủ nhiệm…”
Trong lòng Tạ Điền có dự cảm không lành, cô muốn thoát ra khỏi cánh tay của Tiểu Viên nhưng cậu cứ kéo chặt cô lại, “Chị… phải chuẩn bị tâm lý…” Nói xong câu này, Tiểu Viên với sắc mặt khó coi quay người chạy ra ngoài gọi điện báo cảnh sát.
Bình luận