“Lần cuối anh liên lạc với Ngô Phục là khi nào?”
“Liên lạc?” Lư Quảng Vũ nghĩ một lúc, “Hình như là chiều ngày 3 tháng 8, Ngô Phục gọi điện cho tôi nói rằng ông ta đã rời khỏi thành phố Tô, tôi có thể hành động rồi.”
Chiều ngày 3 tháng 8, nhưng nếu tính như vậy thì thời gian có vẻ không khớp, “Anh chắc chắn người gọi điện thoại cho anh là Ngô Phục chứ?”
Bị Hạ Thần Phong hỏi ngược lại như vậy, Lư Quảng Vũ cũng ngẩn ra, anh ta cũng vô thức cho rằng người gọi điện thoại đến là Ngô Phục. Dù sao thì kế hoạch đó cũng chỉ có hai người biết, trước đó hai người cũng đã bàn là người nhà của Ngô Phục không báo cảnh sát. Nhưng không ngờ rằng con trai mười mấy tuổi của Ngô Phục lại báo cảnh sát.
Kết quả cuối cùng là Lư Quảng Vũ bị bắt nhưng Ngô Phục vẫn mất tích.
“Anh nghĩ kỹ lại xem nào.” Tiểu Đao cũng cau mày nói.
Lư Quảng Vũ không được học hành bao nhiêu, anh ta cau mày, “Là số điện thoại của Ngô Phục, lẽ nào lại không phải là Ngô Phục? Nhưng…” Anh ta gãi mặt nghiêng đầu nghĩ, “Giọng nói đó có chút kỳ lạ, có cả âm thanh xình xịch, giọng nói của Ngô Phục cũng ấp úng, ông ta nói rất nhỏ, tôi tưởng rằng ông ta đang đi trốn nên mới như vậy.”
“Xình xịch?” Hạ Thần Phong cau mày, đó là tiếng gì vậy?
Lư Quảng Vũ gật đầu nhấn mạnh một lần nữa, “Tôi thật sự không giết Ngô Phục, tôi thật sự không giết ông ta.”
Tiểu Đao xua tay, “Được rồi, được rồi, chúng tôi sẽ không để ai chịu an uổng hết, có phải là anh hay không, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, anh yên tâm đi.”
Rời khỏi nhà tù, Tiểu Đao xoa thắt lưng nhìn bầu trời u ám nặng nề bên ngoài, “Rốt cuộc nạn nhân này có phải Ngô Phục không đây?”
Hạ Thần Phong cũng hít sâu một hơi, lúc đó cảnh sát thành phố Tô không tìm được Ngô Phục. bây giờ chuyện này đã qua lâu như vậy, liệu còn có thể tìm được thông tin liên quan đến Ngô Phục không? Nhưng cho dù không tìm được, bọn họ cũng phải đi tìm.
“Hỏi xem bên kia có kết quả chưa?”
Bởi vì thi thể này đặc biệt cho nên bắt buộc phải xử lý cẩn thận mới bảo đảm được sự nguyên vẹn của chứng cứ. Giám định nguyên nhân tử vong của một xác chết đã chuyển sang dạng xương trắng luôn là một trong những ca khó của khoa học pháp y. Điều bọn họ có thể làm bây giờ là cố gắng lấy được ADN trên đoạn xương ống vẫn còn hoàn chỉnh chưa bị nhiễm bẩn, sau đó so sánh với số liệu ADN còn lưu lại trong Cục Cảnh sát của Ngô Phục trước đó.
Tiểu Đao gật đầu đi sang một bên, cậu lấy di động ra, điện thoại nhanh chóng được kết nối. Hạ Thần Phong thấy Tiểu Đao đi gọi điện liền nhớ đến Lục Dao vẫn còn bị ốm, anh cũng đi sang một bên gọi điện thoại.
Đỗ Hiểu Lan vừa mới đi rót nước về, thấy nhiệt độ cơ thể của Lục Dao cuối cùng cũng hạ xuống, cô nhẹ nhàng ngồi xuống chuẩn bị nghỉ ngơi một lát thì di động đặt ở đầu giường đột nhiên rung lên. Đỗ Hiểu Lan lập tức cầm điện thoại lên, cô nhìn cuộc gọi đến trên màn hình, lại xoay đầu thấy Lục Dao vẫn chưa tỉnh mà chỉ khẽ cau mày, Đỗ Hiểu Lan kìm nén cơn giận trong lòng lại sau đó cầm di động đi ra ngoài hành lang.
“Cảnh sát Hạ.” Đỗ Hiểu Lan nghe điện thoại, giọng điệu của cô không có chút thân thiện nào. Hạ Thần Phong nhướng mày, hình như cũng đã quen giọng của Đỗ Hiểu Lan, “Cô Đỗ, A Dao đâu?”
“À! Anh vẫn còn nhớ Lục Dao à, rốt cuộc anh làm bạn trai kiểu gì vậy, anh có biết Lục Dao bị ốm, sốt gần bốn mươi độ rồi không? Nếu cậu ấy không gọi điện thoại cho tôi thì có phải cô ấy chết vì ốm ở nhà anh cũng không quan tâm đúng không!” Đỗ Hiểu Lan nói những lời này vừa nhanh vừa vội, âm lượng đương nhiên cũng tăng cao.
Đúng lúc này có một y tá đi qua, trong mắt có vẻ không tán thành, “Cô à, nói nhỏ thôi, ở đây là bệnh viện.” Nghe vậy, Đỗ Hiểu Lan mới tức giận đi sang một bên.
Tuy cuộc chất vấn vừa nãy đến rất nhanh và đột ngột nhưng Hạ Thần Phong vẫn nghe rõ ràng, “Bây giờ các cô đang ở đâu?”
“Phòng bệnh tầng hai bệnh viện Thanh Hồ” Đỗ Hiểu Lan khó chịu nói, tuy trong lòng cô hiểu rõ Lục Dao gọi điện cho mình cũng là vì sợ rằng cảnh sát Hạ đang phá án, nhưng Lục Dao đã bị ốm như thế này rồi, cho dù bận thế nào thì ít nhiều Hạ Thần Phong cũng phải đến quan tâm một chút chứ. Nếu không phải Lục Dao vẫn ở trong nhà Hạ Thần Phong, Đỗ Hiểu Lan sẽ tưởng rằng hai người này đã chia tay rồi ấy chứ.
Ban đầu Đỗ Hiểu Lan cảm thấy bạn thân của mình và Hạ Thần Phong ở bên nhau là chuyện rất tốt, nhưng trong khoảng thời gian này Đỗ Hiểu Lan cảm thấy tất cả biểu hiện đều là giả dối. Bạn thân của mình và anh ta ở bên nhau vốn dĩ đã chẳng có sự chăm sóc gì đáng nói, Lục Dao đã sốt đến mức nhập viện rồi vậy mà người làm bạn trai này lại không biết gì.
Vì ở bệnh viện, Đỗ Hiểu Lan biết mình không thể nói chuyện to tiếng nên chỉ có thể nhịn lại, “Anh vẫn không đến phải không?”
Hạ Thần Phong cũng biết Lục Dao bị ốm nhưng trước đó tình hình cô đã có chuyển biến tốt lên nhiều, không ngờ rằng bây giờ lại nhập viện. Anh cúp máy, cau chặt mày lại, vụ án bên này đang trong quá trình tiến hành rồi nhưng Lục Dao lại sốt cao đến mức hôn mê.
Tiểu Đao tắt điện thoại, cười hì hì chạy đến, “Tra ra rồi, khớp với ADN của Ngô Phục, đã có thể xác định người này chính là Ngô Phục rồi.”
Tiểu Đao vốn cho rằng có thể xác nhận thân phận của nạn nhân là một chuyện rất vui, nhưng cậu nhìn thấy dáng vẻ cau chặt mày của Hạ Thần Phong giống như không vui chút nào vậy.
“Ây, anh Phong, anh làm sao vậy? Biết được thân phận của nạn nhân rồi, chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, tại sao trông anh vẫn không vui như thế chứ?” Một tay Tiểu Đao xoa eo, hỏi với giọng điệu nghi hoặc.
Hạ Thần Phong cất di động đi, “Tiểu Đao, Lục Dao nhập viện rồi.”
“Sao thế, cô ấy lại bị người khác tóm được à?” Tiểu Đao đột nhiên nhớ ra hình như cậu vẫn chưa hỏi bọn họ chuyện gì đã xảy ra khi đến thành phố Hải, “Không đúng, anh Phong, lúc trước anh đến thành phố Hải gặp La Phượng Linh mà, sau đó em nghe nói La Phượng Linh đã chết?”
“Đúng vậy, La Phượng Linh tự sát rồi.” Nói đến chuyện này, trong lòng Hạ Thần Phong bỗng có có cảm giác thất bại, nếu như hôm đó anh nhận điện thoại rồi đi thành phố Hải ngay, có lẽ La Phượng Linh sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Nhưng cũng vẫn có thu hoạch, đã bắt được người đàn ông bên cạnh người đội mũ đen rồi, cũng đã điều tra được thân phận người đội mũ đen.” Thời gian này Tiểu Đao nghỉ ngơi ở nhà, cậu không ngờ rằng trong thời gian mình không có mặt lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Người đứng đằng sau đó?”
Hạ Thần Phong lắc đầu, “Người đó chạy rồi, nhưng mà… Chắc chắn là không thoát được.” Hạ Thần Phong có sự tự tin này, chỉ cần có manh mối, biết thân phận rồi, chẳng lẽ còn sợ ông ta thăng thiên độn thổ biến mất hay sao?
Sau khi nói xong, Hạ Thần Phong liền quay đầu, “Cậu quay về trước sắp xếp thông tin vụ án bắt cóc Ngô Phục lúc đó, tôi đến bệnh viện một lúc, sau đó chúng ta đến thị trấn Thanh Diệp.” Bởi vì đã xác nhận nạn nhân là Ngô Phục, vậy thì vụ án bắt cóc lúc trước cũng phải điều tra lại lần nữa.
Bình luận