Dark?

Chương 118: Nguồn gốc đối thủ

Xem giới thiệu truyện Mật Mã Tây Tạng
A+ A-
Trên đường, Vương Hựu cứ không ngớt hỏi han về những chuyện bọn Trác Mộc Cường Ba từng trải qua, bộ dạng hưng phấn như đứa trẻ lần đầu được đi dã ngoại vậy. Trác Mộc Cường Ba giữ thái độ “kính nhi viễn chi” với người bạn trên thương trường này, những câu hỏi anh ta đặt ra gã chỉ trả lời câu được câu mất. Đi được nửa ngày đường, Vương Hựu cũng tự cảm thấy bẽ mặt, bèn cứ nói bóng nói gió mãi, nhất quyết muốn biết thêm nhiều nữa về những nơi bọn Trác Mộc Cường Ba từng đi qua.

Cơ sở huấn luyện mới cũng không xa xôi cách trở lắm, xuống xe rồi đi bộ thêm nửa ngày đường núi nữa là đến nơi. Cơ sở huấn luyện này tọa lạc trên bãi đất trống ở lưng chừng núi, chính giữa là một bãi cỏ lớn, bằng phẳng như mái nhà lợp cỏ tranh, vài thứ dụng cụ đơn giản nằm rải rác khắp xung quanh, phía dưới là dốc núi như ruộng bậc thang, nhưng cũng không dốc lắm, phía sau là vách núi thẳng đứng, phẳng như dao cắt, ước chừng cao khoảng trên dưới hai trăm mét. Phóng mắt nhìn ra, nơi này bốn bề đều có sơn cốc bao bọc, cây cối rậm rạp um tùm, bên ngoài sơn cốc gió lạnh bời bời, nhưng trong này ấm áp như tháng Hai mùa xuân, chim hót líu lo. Phòng ở là một dãy nhà đá đổ nát, thoạt nhìn như chòicanh, chủ yếu là dùng những miếng đá vụn cỡ lớn xếp lên mà thành. Nhìn vách đá phẳng như đao cắt phía sau nó, có lẽ dãy nhà này được xây bằng nguyên liệu thiên nhiên ở đây luôn. Lầu canh bên vách đá, bãi cỏ giữa núi non trùng điệp, cảnh vật tô điểm lẫn nhau, hết sức hài hòa tự nhiên. Dưới ánh tà dương đang ngả về Tây, nửa vách tường nhuốm thành sắc đỏ, cây cỏ rậm rạp um tùm mọc men theo dốc núi lại xanh thắm một màu, cảnh đẹp nơi đây thật chẳng khác nào tiên cảnh trong tranh vẽ.

Nghe pháp sư Tháp Tây nói, nơi này là do Lữ Cánh Nam tìm ra, Trác Mộc Cường Ba không khỏi thầm thở dài thán phục. Bản thân gã sinh ra ở Tây Tạng, lớn lên ở Tây Tạng, vậy mà tại sao gã chưa từng phát hiện ra cảnh đẹp nhường này chứ. Những vùng hoang dã hiếm dấu chân người ấy, từ lúc nào bỗng trở nên đẹp đến độ không thể tả xiết thành lời thế này?

Vương Hựu thấy cảnh tượng ở đây, cũng trào dâng lên một niềm xúc động như thể con chim yến được trở về rừng, chỉ muốn vứt ba lô xuống, sải bước chạy qua bên đó, miệng không ngớt xuýt xoa: “Ôi chà chà, đúng là một nơi tốt thật.”

Lúc này, sau lưng ba người có một giọng nói cất lên: “Làm ơn nhường đường.”

Chỉ thấy phía sau có một thân hình khôi vĩ, vai gánh hai thùng nước lớn bước đi trên con đường nhỏ dẫn lên núi mà như đi trên đất bằng, Trác Mộc Cường Ba và pháp sư Tháp Tây liền lui sang một bên, còn chỗ Vương Hựu lại có một cái gờ, tránh được thùng nước nhưng không tránh được thân hình to cao kia. Hai bên chạm nhau, Vương Hựu lập tức loạng choạng, lùi lại ba bốn bước liền mới trụ vững được. Người gánh nước lớn tiếng nói: “Anh không sao chứ, đường núi khó đi, phải cẩn thận.” Giọng nói người này vang vang như tiếng chuông đồng, nhưng là giọng Bắc Kinh chính gốc, nói xong, anh ta lại tiếp tục tiến lên phía trước.

Trong ba người, chỉ có pháp sư Tháp Tây là đã đến nơi này, có điều vừa mới ghé qua cho biết địa chỉ thì giáo sư Phương Tân đã gọi điện mời ông tới Lhasa, vậy nên cả ba đều không hề biết người nào trong đám người mới đang được huấn luyện ở đây, mà người đàn ông cao lớn vạm vỡ kia cũng không nhận ra bọn họ là ai.

Trác Mộc Cường Ba nhìn theo bóng lưng người đó, thấy hơi thấp hơn gã một chút, nhưng tầm vóc to lớn hùng vĩ, toát lên cảm giác vững chãi mà mạnh mẽ. Người kia đi được mấy bước mới ngoảnh đầu lại, tuổi tác ước chừng ba bốn chục gì đó, môi dày mặt vuông, mắt to mày rậm, gương mặt đầy vẻ nghi hoặc: “Mấy người đến đây làm gì vậy?”

Trác Mộc Cường Ba để ý thấy môi trên người này không có ria mép, cổ họng không có yết hầu, giọng nói tuy oang oang thô lỗ, nhưng thanh điệu rất cao, không khỏi giật mình ngạc nhiên, hóa ra là một bà chị. Nếu ấn tượng đầu tiên của gã về Lữ Cánh Nam có thể dùng bốn chữ “cân quắc anh thư” để hình dung, thì bà chị này lại khiến gã lập tức nghĩ ngay đến bốn chữ “nữ trung hào kiệt”.

Lúc này, trên khoảng đất trống xa xa có người chạy tới, từ đằng xa đã kêu toáng lên: “Chị Trương, chị về rồi à!” Hóa ra chính là Nhạc Dương. Kế đó, anh chàng trông thấy ba người bọn Trác Mộc Cường Ba, tức thì hân hoan reo lên: “Cường Ba thiếu gia, mọi người đến sớm vậy à, ha ha!”

Anh chàng chạy mấy bước đến nơi, giật đòn gánh trên vai chị Trương, nói: “Để tôi, để tôi. Chị Trương, vị này chính là Cường Ba thiếu gia. Cường Ba thiếu gia, vị này là chị Trương, là người yêu thích các hoạt động thám hiểm, bạn của đội trưởng Hồ Dương, mọi người nói chuyện với nhau đi nhé.” Dứt lời là gánh liền hai thùng nước chạy về phía dãy nhà đá, lớn tiếng hô ầm lên: “Mọi người mau ra xem đi, Cường Ba thiếu gia đến rồi!”

Trác Mộc Cường Ba không khỏi dở khóc dở cười, nghe Nhạc Dương nói cứ như thể kêu người ta ra xem động vật quý hiếm trong vườn bách thú vậy. Gã thu ánh mắt lại, chỉ thấy trên gương mặt chị Trương này vừa có vẻ nghi hoặc, lại như đang cười cười, như thể muốn nói, “không giống trong tưởng tượng của tôi cho lắm.” Gã đang nghĩ vậy, đã thấy chị ta chìa tay ra nói: “Không giống trong tưởng tượng của tôi cho lắm. Trương Đình Hổ, đang làm việc tại công ty Thi Nhã.”

Trác Mộc Cường Ba chìa tay ra. Công ty Thi Nhã này gã cũng biết, đó là một công ty sản xuất đồ trang điểm, đa số các sản phẩm Mẫn Mẫn dùng đều từ công ty này mà ra. Quả là khó tưởng tượng nổi, quý bà có cái tên đầy nam tính, yêu thích mạo hiểm này lại làm việc trong công ty bán mỹ phẩm. Có điều, nhìn lại, chị Trương Đình Hổ này ăn mặc cũng hết sức khéo léo, không xăm môi tô mày bôi son trát phấn, lại khiến người ta có cảm giác dưới gương mặt thô hào kia vẫn còn mấy phần vẻ đẹp tự nhiên của phái nữ.

Hai người vừa bắt tay, Trác Mộc Cường Ba có cảm giác bàn tay ấy dày dặn mà mạnh mẽ, có thể nói là khác một trời một vực với bàn tay nhỏ nhắn của Mẫn Mẫn. “Trác Mộc Cường Ba, trước làm việc ở tập đoàn Thiên Sư, giờ đang thấtnghiệp.”

Trương Đình Hổ ngửa mặt cười lớn nói: “Ông chủ Trác, bọn họ thường hay kể chuyện của anh lắm, nếu anh mà là dân thất nghiệp lang thang, thì đám lính lác như chúng tôi đây có thể gọi là Cái bang được rồi.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Cường Ba, bạn bè đều gọi tôi như vậy. Vị này là pháp sư Tháp Tây… Vị này…” kế đó, gã liền giới thiệu pháp sư Tháp Tây và Vương Hựu với chị Trương.

“Qua đây nói chuyện, qua đây nói chuyện đi, mọi người đều đợi anh đến đấy.” Trương Đình Hổ kéo tay Trác Mộc Cường Ba về phía dãy nhà ở, nghiêng đầu liếc nhìn Vương Hựu một cái, nói: “Mặt anh trông quen lắm.”

Vương Hựu cười cười nói: “Tôi làm bất động sản.”

“Ồ, là anh!” chị Trương vỗ mạnh một phát, suýt chút nữa làm Vương Hựu khuỵu xuống. Cũng may chị ta nhanh tay lẹ mắt, nhấc ba lô của anh ta lên, nói: “Mọi người đi cả ngày đường chắc mệt rồi hả, để tôi giúp mang mấy thứ này vào.” Cánh tay hơi dùng sức một chút, đã nhấc cả người lẫn ba lô của Vương Hựu lên như xách con gà con vậy. Vương Hựu vội rối rít kêu lên: “Không cần đâu, không cần đâu.”

Ở phía bên kia, Nhạc Dương vừa kêu toáng lên, trong dãy nhà đá đã ùn ùn chạy ra cả đám người, đa phần đều không quen biết, nhưng Trương Lập và Mẫn Mẫn cũng đứng lẫn trong đó. Vừa trông thấy Mẫn Mẫn, Trác Mộc Cường Ba đã nhoẻn miệng nở một nụ cười hiểu ý. Mẫn Mẫn chen ra khỏi đám đông, rảo bước chạy tới. Chị Trương liếc sang nhìn Trác Mộc Cường Ba, nhe răng cười: “Tình nhân nhỏ của anh đến kìa, còn không mau mau lên.”

Trác Mộc Cường Ba cúi đầu mỉm cười, bước lên đón. Mẫn Mẫn lập tức bổ nhào vào lòng gã. Trác Mộc Cường Ba cũng hân hoan bế bổng cô lên xoay mấy vòng mới dừng lại. Hai người dụi cổ vào nhau, đứng giữa làn gió lồng lộng. Mấy người hiếu sự thấy thế liền rú ầm cả lên.

Kế đó, Nhạc Dương và Trương Lập lần lượt giới thiệu những người mới cho Trác Mộc Cường Ba, hơn một nửa trong số đó đều do đội trưởng Hồ Dương tìm về. Mọi người nói chuyện rất vui vẻ, chỉ có điều không thấy bóng Lữ Cánh Nam đâu. Trác Mộc Cường Ba biết, nhất định là cô đang ở trong phòng sắp xếp tài liệu, hoặc cố ý không muốn gặp gã. Không hiểu tại sao, trong lòng gã cứ thấy hụt hẫng như thiếu thiếu gì đó.

Nói chuyện loáng thoáng vài câu, Trương Lập liền đến bên cạnh gã, thấp giọng thì thào: “Cường Ba thiếu gia, giáo quan bảo anh vào nói chuyện.” Trác Mộc Cường Ba gật gật đầu, đưa mắt nhìn chị Trương đang lớn tiếng nói gì đó. Không hiểu tại sao, gã cảm thấy chị Trương này vừa gặp mà như đã quen từ lâu, nói đủ thứ từ chuyện kinh doanh đến chuyện chó, rồi từ chó lại nói đến chuyện đi thám hiểm, thứ cảm giác hối hận vì đã gặp nhau quá muộn ấy thực hoàn toàn khác với lúc ở với Vương Hựu. Gã vỗ vỗ lên vai chị ta, nói: “Tôi đi một lát, Lữ Cánh Nam gọi.”

Trương Đình Hổ nói: “Đi đi, con bé ấy lợi hại lắm đấy. Cô nàng mà không đi huấn luyện bộ đội đặc chủng, ra thương trường làm ăn thì không có đối thủ đâu. Cả tôi và anh đều không phải đối thủ của cô ấy.” Trác Mộc Cường Ba đi được hai bước, chị ta lại lớn tiếng nói: “Này, Cường Ba à, tôi giúp anh dọn dẹp phòng ốc rồi đấy, tối nay uống rượu!”

Trác Mộc Cường Ba “ừm” một tiếng, rồi gọi Trương Lập: “Đi thôi.”

Trương Lập lắc đầu: “Không, giáo quan chỉ gọi có một mình anh, có gọi tôi đâu.” Nói xong, anh chàng liền đưa mắt liếc nhìn Mẫn Mẫn, cùng với Nhạc Dương lộ ra một nụ cười hết sức gian xảo.

Phòng Lữ Cánh Nam ở cuối cùng bên trái dãy nhà đá. Còn chưa đi tới nơi, tiếng ồn ào huyên náo ở dãy bên phải đã nhỏ dần, trong hành lang yên tĩnh lạ thường, tựa như có thứ gì đó đã ngăn cách hai thế giới. Chỗ nào có Lữ Cánh Nam, chỗ ấy bao giờ cũng tĩnh lặng, lạnh lẽo dị thường.

Trác Mộc Cường Ba đẩy cửa phòng. Lữ Cánh Nam đang đứng một mình bên ô cửa sổ đá, vầng tịch dương hắt xuống mái tóc dài đen óng ánh, nửa gương mặt ánh lên sắc hồng, nửa kia lại hơi nhợt nhạt. Trác Mộc Cường Ba đứng ngoài cửa ra vào, Lữ Cánh Nam đứng dưới ô cửa sổ, bốn con mắt nhìn nhau trân trân. Hồi lâu sau, Lữ Cánh Nam mới lên tiếng: “Đến rồi à.”

“Ừm.”

“Gặp những người ngoài kia chưa?”

“Ừm.”

“Ngồi đi.”

“Được.”

Lữ Cánh Nam đưa mắt nhìn đống tài liệu nằm rải rác trên bàn, lật bừa mấy cái, như muốn tìm thứ gì đó mà nhất thời không tìm thấy. Trác Mộc Cường Ba ngồi xuống chiếc ghế cách xa cửa sổ nhất, lẳng lặng quan sát cô. Lữ Cánh Nam sắp xếp lại mấy tập tài liệu trên bàn, ngẩng đầu lên nói: “Phải rồi, hôm qua nghe Ba Tang kể lại, hai anh ở Nga đã gặp phải một đối thủ cực kỳ lợi hại, về sau anh bị toàn thân thoát lực cũng là do cầm cự với hắn gây ra.”

Trác Mộc Cường Ba gật đầu, kể vắn tắt lại tình cảnh của bọn họ ở Nga. Gã biết Lữ Cánh Nam đã có được một phần thông tin từ chỗ giáo sư Phương Tân và Ba Tang, vì vậy chỉ kể một số chi tiết và nêu ra vài kiến giải của cá nhân.

Lữ Cánh Nam có vẻ không được tập trung. Cô không tỏ ra quan tâm lắm đến những tình tiết nhỏ lúc chiến đấu của Trác Mộc Cường Ba, chỉ hỏi mấy câu, nhưng toàn bộ đều về tình hình sức khỏe của gã. Gã cũng không biết nên trả lời cô thế nào. Tuy pháp sư Tháp Tây nói sức khỏe gã không có gì đáng lo ngại, nhưng cụ thể là ra sao, pháp sư Tháp Tây lại không nói kỹ. Ngoài ra, pháp sư Tháp Tây đã nhìn ra hô hấp của gã có điều dị thường, nhất định ông cũng đoán được, ngoài pháp sư Á La ra, chỉ có Lữ Cánh Nam mới dạy được cho gã phương pháp hô hấp ấy. Gã liền kể chuyện về pháp sư Tháp Tây cho Lữ Cánh Nam, nhưng cô không tỏ vẻ gì, cũng không hiểu là đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Hai người một hỏi một đáp, nhưng cứ nhát gừng nhát gừng. Nói chuyện được mấy phút, bầu không khí bắt đầu từ từ trở nên trầm lặng, Lữ Cánh Nam thôi không đặt câu hỏi nữa, tựa như đang chìm sâu vào suy tư. Trác Mộc Cường Ba cũng không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn cô.

Lữ Cánh Nam suy nghĩ giây lát, rồi ngẩng đầu lên, đón ánh mắt Trác Mộc Cường Ba. Hai người đều cảm thấy bầu không khí có chút gì đó khác thường, bèn cùng lúc cất tiếng: “À, chuyện đó…” “Chuyện đó…”

Rồi cả hai lại cùng lúc im bặt, ngưng lại một chút, lại đồng thanh nói: “Cô nói trước.” “Anh nói đi.”

Hai người đều mỉm cười gượng gạo. Trác Mộc Cường Ba lại nói: “Cô nói trước đi.”

Lữ Cánh Nam nói: “Tôi đã nghe Ba Tang kể về cảm giác lúc đối mặt với tên đó, giờ lại nghe anh nói thêm một lượt nữa, hai lần xác minh, có thể cho rằng người này là một cao thủ quyền cước, có điều chỉ có thể nói là cao thủ đối với người bình thường, chưa chắc y đã là đối thủ của pháp sư Á La đâu. So với cao thủ thực sự, y cũng chẳng đáng là gì cả, vì vậy anh không cần lo lắng về chuyện này làm gì. Đáng ngại hơn là sức khỏe của anh, cần phải chú ý nhiều hơn, không nên hấp tấp vội vàng. Tôi… tôi nói hết rồi.”

Trác Mộc Cường Ba khe khẽ gật đầu, thầm nhủ: “Người đó còn chưa được tính là cao thủ thực sự, vậy người như thế nào mới là cao thủ thực sự đây?” Đang suy nghĩ, chợt thấy Lữ Cánh Nam nhìn về phía mình, xòe tay ra, ý như muốn bảo: Tôi nói xong rồi, tới lượt anh đấy.

Trác Mộc Cường Ba nói: “Nghe nói lần này gọi chúng tôi trở về, là vì cô nhận được thông tin có một số tổ chức nước ngoài muốn gây bất lợi cho chúng tôi.”

“Ừm, phải.” Lữ Cánh Nam nói: “Tôi đang định nói chuyện này với anh đây. Chắc là giáo sư Phương Tân đã nói qua rồi. Ở bên Colombia, tài liệu về các anh hình như là do Merkin tiết lộ ra. Ngay từ lúc tiến vào rừng rậm, quân du kích Colombia đã nắm rõ tài liệu về bốn người trong nhóm các anh cả rồi. Tôi cũng mới nhận được thông tin rằng, bọn họ đã phát lệnh truy sát các anh trên toàn thế giới, còn may là lần này mấy anh đã bình an trở về đấy.”

“Merkin?” Trác Mộc Cường Ba nghi hoặc nói: “Sao cô biết là hắn?”

Lữ Cánh Nam nói: “Đây là kết luận từ một số lời ăn tiếng nói thường ngày của đám thủ hạ hắn.”

Trác Mộc Cường Ba lấy làm kinh ngạc, Lữ Cánh Nam làm sao mà biết được bọn thủ hạ của Merkin hàng ngày nói gì chứ? Lữ Cánh Nam đột nhiên dừng lại, hỏi: “Ai đấy?”

Cánh cửa gỗ “cót két” một tiếng, từ từ đẩy ra, Nhạc Dương trợn tròn mắt, hết sức nghiêm túc bước vào, trong tay cầm một tập các biểu bảng, nhìn Lữ Cánh Nam nói: “Giáo quan, đây là thành tích huấn luyện của những người mới trong tuầnnày.”

Trác Mộc Cường Ba nhìn thấy vẻ giảo hoạt trong ánh mắt Nhạc Dương, thầm nhủ thằng nhóc này chắc chắn đã đứng bên ngoài cửa nghe lén từ trước, bị phát hiện mới cầm tài liệu đã chuẩn bị từ trước đi vào, cố làm ra vẻ nghiêm túc, chỉ đáng tiếc mình và Lữ Cánh Nam không xảy ra tình huống như cậu ta tưởng tượng… Hả, tại sao lại đáng tiếc, lẽ nào, mình cũng muốn có chuyện gì xảy ra hay sao? Nghĩ tới đây, Trác Mộc Cường Ba vội sắp xếp lại tư duy, trở lại với cuộc đối thoại ban nãy, cất tiếng hỏi: “Tôi không hiểu, ý của cô vừa nãy là thế nào? Làm sao cô biết được thủ hạ của Merkin nói gì? Lẽ nào, chúng ta có người ở bên cạnh hắn à?”

Nhạc Dương vốn đã đưa xong tài liệu, đang định đi ra, nghe Trác Mộc Cường Ba nói mình có người cài cắm bên cạnh Merkin, bất giác dừng bước lại.

Lữ Cánh Nam đưa mắt nhìn Nhạc Dương, thở dài nói: “Đúng vậy, từ mấy năm trước, khi Merkin mang hàm cố vấn quân sự của nước nào đó hoạt động ở dải Đông Nam Á, đã được nước ta rất để ý, vì vậy mới phái người thâm nhập vào nội bộ tổ chức của hắn. Về sau mới phát hiện ra, hắn chỉ dùng chức cố vấn quân sự ấy làm chiêu bài, còn thực chất là chuyên nghề buôn bán văn vật phi pháp. Nhưng theo tin tức của nhân viên chúng ta đưa về, ngay cả hoạt động buôn bán văn vật phi pháp ấy dường như cũng chỉ là một thứ để hắn che đậy, ngoài ra hắn còn đang kế hoạch làm gì đó. Có điều, con người này cực kỳ cẩn thận, người của ta không có cách nào tiếp cận đến trung tâm tổ chức của hắn, vì vậy, cứ phải theo mãi đầu mối này.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Vậy thì, tất cả hành động của Merkin đều nằm trong tay chúng ta rồi phải không?”

Lữ Cánh Nam lắc đầu: “Không. Anh coi thường Merkin quá rồi. Một kẻ có thể trở thành cố vấn quân sự của nhiều nước đâu có dễ đối phó như vậy chứ. Kẻ này tính tình đa nghi, cực khó tiếp cận, nhân viên của ta tuy đã thâm nhập vào nội bộ tổ chức hắn tiềm phục nhiều năm, nhưng cho đến nay vẫn chưa được hắn tín nhiệm, căn bản vẫn chưa thể tiếp xúc đến những bí mật bên trong, hơn nữa hành động cũng bị khống chế rất nhiều. Vì vậy, người của chúng ta rất khó khăn khi chuyển thông tin tình báo về, hơn nữa, số lượng thông tin cũng cực kỳ hữu hạn. Có điều, chúng ta có được bản đồ đi Mặc Thoát tìm Cánh cửa Sinh Mệnh và Đảo Huyền Không tự, phần nhiều là cũng nhờ vào người đồng chí này đó.”

Nhạc Dương gật gật đầu như đã ngộ ra điều gì đó, lời của Lữ Cánh Nam đã giải thích được một mối nghi hoặc lớn vẫn vướng mắc trong lòng anh bấy lâu nay. Trác Mộc Cường Ba nói: “Vậy các tư liệu về Merkin đó, cũng là do người đồng chí này cung cấp hả?”

Lữ Cánh Nam lắc đầu: “Không, tư liệu về Merkin mà tôi đưa cho mọi người lần đầu tiên ấy, đều là phía chính phủ điều tra bề nổi, còn thân thế cá nhân của Merkin vẫn là một câu đố chưa lời giải đáp. Đây cũng là nguyên nhân người đồng chí kia tiềm phục bên cạnh hắn. Trên thực tế, chúng tôi không thuộc cùng một bộ phận, chuyện bên cạnh Merkin có người của chúng ta mãi đến gần đây tôi mới biết, hơn nữa người đó đã mất liên lạc với thượng cấp. Theo phán đoán ban đầu, e rằng thân phận của anh ấy đã bị bại lộ rồi.”

Nhạc Dương giật bắn mình, thân phận bại lộ có nghĩa là gì, người đã được huấn luyện làm nội gián như anh đương nhiên hiểu rất rõ. Trác Mộc Cường Ba thắc mắc: “Sao lại thế được, chẳng phải đã tiềm phục suốt mấy năm rồi hay sao?”

Lữ Cánh Nam tiếc nuối nói: “Giờ có phải đã bại lộ thân phận hay không vẫn chưa thể nói được, chỉ có điều từ đó đến giờ anh ấy vẫn chưa được Merkin thực sự tin tưởng, mà theo thông tin nội bộ, cấp trên đã năm lần liên lạc thất bại với anh ấy rồi, trước đó người đồng chí kia cũng không ngầm báo rằng mình sẽ phải lặn một thời gian dài.”

Về điểm này, Nhạc Dương hiểu rất rõ, thân làm gián điệp nằm vùng, tính cảnh giác phải cực kỳ cao. Thông thường khi thân phận có khả năng bị nghi ngờ, dù là nhỏ nhất, họ cũng sẽ báo trước với tổ chức rằng mình cần phải nằm yên một thời gian dài, cắt đứt tất cả mọi liên lạc. Nếu không có ám hiệu như vậy, chỉ có thể nói rằng, trước khi bị phát hiện, người gián điệp ấy vốn không hề nhận ra mình đã bị phát hiện. Nếu liên lạc thất bại ba lần liên tiếp, sẽ bị nhận định rằng thân phận đã bại lộ. Đọc Truyện Online Tại http://TruyenHay.co

Lữ Cánh Nam cầm hai tập tài liệu trên mặt bàn lên, nói: “Đây là những tài liệu cuối cùng được người đồng chí ấy gửi về. Tôi gọi anh đến, chính là để xem cái này. Đây là danh sách thủ hạ của Merkin.”

Thấy Trác Mộc Cường Ba và Nhạc Dương cầm danh sách lên, Lữ Cánh Nam lại nói: “Hơi khác với những gì chúng ta nghĩ, Merkin không dùng đến bọn lính đánh thuê người Nga. Trước mắt hắn sử dụng hai lực lượng khác nhau, nhóm thứ nhất là những tên tù và tội phạm bỏ trốn hắn tụ tập được trong thời gian buôn lậu văn vật ở vùng Đông Nam Á mấy năm trước, còn nhóm thứ hai…”

Lúc này Trác Mộc Cường Ba đã mở tập tài liệu, lật ra tấm ảnh đầu tiên, người trong ảnh chính là Ngưu Nhị Oa, không khỏi giật mình kinh ngạc ngước lên nhìn Lữ Cánh Nam. Chỉ nghe cô nói tiếp: “Suy đoán của mọi người là chính xác, nhóm thứ hai chính là lũ Hồ Lang ở Khả Khả Tây Lý. Bọn săn trộm này có lẽ đã bán mạng vì tiền, chắc là Merkin đã liên hệ với chúng trong lần truy đuổi anh và Trương Lập đến Khả Khả Tây Lý ấy.”

Trác Mộc Cường Ba cúi xuống xem phần tư liệu về Ngưu Nhị Oa, chỉ thấy viết, Họ tên: Ngưu Nhị Oa; Tuổi: 35… Sở trường: mai phục, bắn tỉa. Ngoài ra không còn gì nữa.

Trác Mộc Cường Ba không kìm được, buột miệng hỏi: “Ít thế thôi à?”

Lữ Cánh Nam gật đầu: “Ừm, đây chính là chỗ cẩn trọng của Merkin, hắn cố ý không để hai nhóm người này lẫn lộn với nhau, mà chia làm hai đội, hơn nữa còn khoét sâu hố ngăn cách và tăng cường ý thức cạnh tranh giữa hai đội này, chỉ khi nào huấn luyện hai đội mới ở chung một chỗ, thoạt nhìn có vẻ lơi lỏng, mà thực chất hết sức nghiêm mật. Hai nhóm người này rất ít khi giao lưu, sau khi kết thúc huấn luyện lại được chia về đội của mình, chẳng thấy mặt nhau bao giờ, nên người ở nhóm này khó mà thăm dò được nhiều thông tin ở nhóm kia. Chẳng những thế, tổ chức của hắn còn sử dụng một cơ chế đào thải cực kỳ tàn khốc, một khi đã gia nhập, muốn rút lui chỉ có con đường chết, và những kẻ thành tích quá kém cỏi bị đào thải, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.”

Trác Mộc Cường Ba nhíu mày, không khỏi nhớ đến ý thức cạnh tranh và cơ chế đào thải trong các công ty. Tên Merkin kia hẳn là đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng về phương diện này.

Tags: truyện Mật Mã Tây Tạng online, Chương 118: Nguồn gốc đối thủ. Truyện Mật Mã Tây Tạng đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 118