Nhưng mà, cậu thật không ngờ người của Trương gia đều băng sơn như đúc —– a, Phật Gia này cuối cùng cũng cười, tuy rằng nụ cười chỉ dừng lại bên môi không có lam rộng ra cả gương mặt.
Quả nhiên nhánh thứ và chính thống vẫn có điểm khác nhau —– Đừng hiểu lầm, nhánh thứ trong này tuyệt đối là ca ngợi.
[Công lực của Phật Gia thật tốt, chỉ dựa vào một nụ cười yếu ớt đã thắng được nửa hảo cảm của cháu trai Tiểu Ngũ.]
Nhìn thấy người thanh niên trước mắt này có bộ dạng tươi cười và suy nghĩ y hệt người kia, Trương Khải Sơn dừng một chút, không trả lời câu hỏi, mà hỏi ngược lại: “Trương Khởi Linh cũng đến đây?”
Ngô Tà nghe vậy sửng sốt, vừa muốn hỏi hắn làm sao biết Tiểu Ca, tâm niệm vừa chuyển, nếu ông nội của Trương Đại Phật Gia này tên là Trương Thuỵ Đồng thì cũng là đời trước của Trương Khởi Linh nhỉ, lẽ ra cậu nên biết tiêu chuẩn chọn người và hàm nghĩa trong cái tên Trương Khởi Linh của tộc trưởng Trương gia. Tuy rằng sau này cậu mới có cơ hội làm việc chung với Tiểu Ca, nhưng nhân vật trong truyền thuyết này sao có thể không đoán ra duyên cơ và nguyên nhân trong đó được?
Dưới ánh nhìn nhẹ nhàng bâng huơ của người trước mắt, Ngô Tà không hiểu sao đột nhiên có cảm giác khẩn trương như con dâu ra mắt cha mẹ, đứng tại chỗ ho khan một tiếng, sau đó ngoan ngoãn nói: “Tiểu Ca cũng đến, nhưng trong lúc xuyên qua thì bị thất lạc.”
Trương Tiểu Ngũ vừa rồi vẫn đứng cạnh Ngô Tà nghe xong những lời này thì nhíu mày, sau khi cắn môi suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên chạy đến bên chân Trương Khải Sơn, vừa lắc lắc cổ tay áo hắn, một tay chỉ vào Ngô Tà, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lại tỏ ra đầy nghiêm túc: “Đại ca ca, chúng ta giúp ba ba của Tiểu Tà tìm cha của Tiểu Tà được không?”
Ngô Tà nghe vậy kinh hãi, phản ứng đầu tiên là chăng lẽ Tiểu Tà bị ác nhân bức cung? Phản ứng thứ hai là Trương Đại Phật Gia chắc không phải loại người như vậy, sau đó mới thoáng yên lòng, xem ra đứa nhỏ này không đơn giản. Bởi vì, có thể làm cho Tiểu Tà chủ động mở miệng nói chuyện với người lạ là một việc khó, không đến thời gian một ngày đã có thể trở thành bằng hữu với người xa là lại càng khó, có thể khiến nó chủ động nói ra tên của người nhà lại khó càng thêm khó.
Vì thế, thói quen nghề nghiệp thẩm nhân độ thế của ông chủ Ngô thân là một tiểu gian thương bắt đầu sống lại, thầm nghĩ đứa nhỏ này là ai? Đúng rồi, nó có nói tên của nó là Trương Tiểu Ngũ, hình như rất giống tên của Tiểu Tà. Ờ, nhìn kĩ lại giương mặt thanh tú này, dường như có chút giống…… chính mình trong ảnh chụp hồi nhỏ?!
Một ý tưởng đáng sợ bắt đầu hình thành trong đầu cậu, nhưng sau đó liền lắc lắc đầu, cười khổ một cái, lẩm bẩm: “Không có khả năng, chuyện này không thể nào được.”
Bên này Ngô Tà đang giao chiến với người trên trời, bên kia Trương Khải Sơn gật gật đầu với Tiểu Ngũ ý bảo không cần lo lắng, giây tiếp theo thản nhiên nói ra một câu làm cho Ngô Tà bị điện giật tại chỗ: “Ngay cả chuyện xuyên việt của các người ta cũng chấp nhận được, cậu lại không thể chấp nhận sự thật Tiểu Ngũ là ông nội của cậu?”
“Ông nội của tôi?”
Trước đó không phải Ngô Tà không nghĩ đến đến chuyện xuyên tới năm mươi năm trước ở Trường Sa, lỡ nhìn thấy Cẩu Ngũ gia thân là một trong Cửu Môn Đề Đốc, bên người y dẫn theo một con chó đen lớn và mấy con chó khác, thật sự không ổn, cũng có thể nghe được mấy chuyện bát quái của y và Hoắc Tiên Cô. Cậu trăm lần triệu lần không ngờ tới, đứa nhỏ mềm mại ngoan ngoãn hơn nữa nhỏ cỡ con mình lại chính là ông nội ‘Trường Sa cẩu vương’. Cậu lại càng không ngờ lần này không được nghe mấy chuyện mờ ám của ông nội và Hoắc Tiên Cô, nhưng biết được ông đã có thời gian mang cái tên Trương Tiểu Ngũ.
Bất quá, nghe được Ngô Tà kinh ngạc kêu một tiếng ‘ông nội’, Trương Tiểu Ngũ lúc này đang dựa vào Trương Khải Sơn lại đúng lúc quay đầu lại, mở to hai mắt, nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc nói: “Hả?”
Bình luận