Lưu Tử Căng dừng bước, quay người nhìn nàng, hạ giọng nói: “Phu nhân nghĩ thế thật ư?” Giọng y có chút kích động.
Tưởng Nhược Nam cười cười gật đầu.
Lưu Tử Căng nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác chua xót, suýt nữa không kìm được tâm trạng của mình, y quay người đi, bước nhanh về phía trước.
Muộn rồi, nói gì giờ cũng muộn rồi, tại sao ba năm trước y lại không nhận ra ưu điểm của nàng? Tại sao ba năm trước y lại chẳng hề chú ý tới nàng? Nếu khi ấy y có thể nhìn thấy điểm tốt của nàng trong sự phiến diện của miệng lưỡi thế gian thì hôm nay nàng đã không cần phải chịu khổ sở như thế, y cũng không phải buồn bã tới mức này.
Nhưng, thời gian không bao giờ quay trở lại, giữa nàng và y, chẳng qua chỉ có được duyên phận đi lướt qua nhau mà thôi.
Thấy Lưu Tử Căng đột nhiên bước nhanh, Tưởng Nhược Nam tưởng những lời mình nói khiến y ngượng ngùng, thầm trách bản thân không biết ăn nói khéo léo, thấy y càng đi càng xa, đột nhiên nhớ ra mục đích của mình là phải đi cùng với y, nàng vội gọi liền mấy tiếng: “Lưu thái y, Lưu thái y, đợi ta với.” Nói xong, nàng bước nhanh đuổi theo.
Sau đó, mặc dù đuổi kịp Lưu Tử Căng, nhưng y lại chẳng nói thêm lời nào nữa, hai người yên lặng như thế đi tới tận Thái y viện, Lưu Tử Căng hành lễ cáo từ, sau đó quay người vào trong.
Tưởng Nhược Nam đưa Liên Kiều, Hoa Anh ra khỏi cung, quả nhiên không gặp Hoàng đế, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, đúng là một cách hay. Sau này hằng ngày nàng đều có thể đi cùng Lưu Tử Căng thì tốt, cho đến khi Từ quý phi bình phục, cũng chẳng còn bao lâu nữa, có thể bớt vào cung sẽ bớt vào cung, có thể tránh bao lâu nàng sẽ tránh bấy lâu!
Đáng tiếc, sự suy tính vẹn toàn đó của nàng không được như ý.
Ngày hôm sau nàng đến Vĩnh Hòa cung lại thấy người đang bắt mạch cho Từ quý phi là một thái y lạ khác.
Tưởng Nhược Nam đi tới, hỏi Thược Dược bên cạnh, “Hôm nay sao không phải là Lưu thái y tới bắt mạch?”
Thược Dược đáp: “Cẩm phi bị ốm, Hoàng thượng chỉ định Lưu thái y chữa trị cho Cẩm phi.”
Tưởng Nhược Nam mở to mắt: “Đến chuyện này Hoàng thượng cũng tự mình quyết định?” Bình thường thì thái y chẳng phải do Thái y viện phân bổ hay sao?
Vì thời gian gần đây thường theo Tưởng Nhược Nam nên Thược Dược cũng trở nên thân quen với nàng, không kìm được bàn tán một câu: “Theo lý thì Hoàng thượng không quản mấy việc này, có lẽ Hoàng thượng lại coi trọng Khải Tường cung rồi…”
Là thế ư? Trống ngực Tưởng Nhược Nam đập thình thịch.
Người tới chẩn mạch cho Từ quý phi là Vương thái y, y nói lại tình hình của Từ quý phi cho nàng biết, mặc dù có chuyển biến tốt nhưng vẫn rất yếu. Tưởng Nhược Nam lại kê những món ăn cho ngày hôm nay, khi cáo từ, Vương thái y đã rời khỏi Vĩnh Hòa cung từ lâu, mà cho dù y chưa đi, Tưởng Nhược Nam cũng không thể yêu cầu một người đàn ông hoàn toàn xa lạ đi cùng mình được.
Ra khỏi Vĩnh Hòa cung, nàng muốn đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu trước, nhưng lại nghĩ lúc này có lẽ cũng là lúc Hoàng thượng tới thỉnh an Thái hậu. Ngộ nhỡ chạm mặt hắn ở đấy chẳng phải càng phiền phức ư? Cũng may trước khi đến Vĩnh Hòa cung nàng đã thỉnh an Thái hậu rồi, cho dù không tới cáo từ người chắc cũng không phải vấn đề gì to tát.
Lúc này, Hoàng thượng tới thỉnh an Thá hậu, có lẽ sẽ không gây khó dễ cho nàng, nhưng vẫn nên đề phòng là hơn. Tưởng Nhược Nam quyết định đi vòng qua con đường có nhiều giả thạch, con đường mà hôm qua cùng đi với Lưu Tử Căng, con đường đó hai bên không cây cối, không có chỗ ẩn nấp, nàng tin Hoàng thượng không thể vô cớ xuất hiện.
Tưởng Nhược Nam men theo con đường nhỏ, sau khi ra khỏi con dường đó, lại nhìn thấy vạt rừng phía trước. Nàng ngẩn người, bất giác dừng chân.
Vạt rừng phía trước um tùm âm u, cây cối xen đặc, con đường lát đá ở giữa quanh co khúc khuỷu, hai bên giả thạch san sát, không nhìn thấy cảnh sắc của vạt rừng phía trước.
Tưởng Nhược Nam lưng toát mồ hôi lạnh, hôm qua nàng vừa đi vừa nói chuyện với Lưu Tử Căng nên không để ý còn có vạt rừng này, giờ phải làm thế nào? Quay lại, hay tiếp tục đi?
Nhưng nếu đi đường khác thì phải đi qua vườn giả thạch, nghĩ đến hang đá tối tăm đó, Tưởng Nhược Nam bất gác run rẩy.
Không sợ không sợ, Hoàng thượng đang ở chỗ Thái hậu, cho dù hắn không ở chỗ Thái hậu, thì lúc này hắn cũng đang bị kìm chân bởi rất nhiều chính sự, rốt cuộc thì hắn là vua một nước, đâu có thời gian để theo dõi bỡn cợt nàng mãi.
Đúng, chắc là mình quá đa nghi thôi.
Nàng không ngừng an ủi bản thân, nhưng trong lòng vẫn rất bất an.
Nàng thò chân ra nhưng rồi lại rụt về, thò ra lại rụt về lần nữa, do dự không dám quyết, vô cùng đau khổ.
Liên Kiều, Hoa Anh thấy lạ, hỏi: “Phu nhân, sao không đi ạ? Không còn sớm nữa!”
Tưởng Nhược Nam nghiến răng, bước lên con đường lát đá, chầm chậm tiến về phía trước, trên đường, nàng không ngừng đảo mắt nhìn xung quanh, lo lắng phập phồng, hoảng hốt vô cùng.
Nàng vừa tức giận vừa căm hận, từ khi sinh ra cho tới nay, nàng chưa bao giờ bị giày vò như thế này. Trái tim nàng căng thẳng tột bậc, đến thở cũng không thoải mái, tâm trạng lo lắng, sự giày vò này khiến nàng muốn nổ tung!
Hễ nghĩ tới cảnh hắn đang nấp ở một chỗ nào đó nhìn nàng với bộ dạng dương dương đắc ý là trái tim nàng lại trào dâng căm hận. Nhưng nàng không thể thả lỏng bản thân, nghĩ tới những việc hắn sẽ làm với mình, nàng sao có thể thả lỏng được?
Con đường nhỏ vô cùng yên tĩnh, cây hai bên đường rậm rạp âm u, liếc mắt nhìn sang không thấy kẽ hở. Chưa đi được mấy bước đã có một hòn giả thạch, to thì cao hơn đầu người, nhỏ thì cũng bằng nửa người, đủ mọi hình dạng, kì quái vô cùng.
Không biết do ảnh hưởng của tâm lý hay là gì, Tưởng Nhược Nam luôn cảm thấy ở nơi nào đó trong rừng cây kia có một đôi mắt đang nhìn theo mình, cảm giác ớn lạnh khiến nàng dựng ngược hết lông mao.
Khi đi trên hành lang, thỉnh thoảng còn có thái giám, cung nữ đi qua. Nhưng ở đây, ngoài ba người nàng ra, không thấy bóng bất kỳ ai. Hai nha đầu cũng cảm thấy lạ.
“Ở đây thật yên tĩnh, chẳng có lấy một bóng người.”
Lời nói ấy khiến tâm trạng Tưởng Nhược Nam thêm căng thẳng. Nàng hạ quyết tâm, mặc kệ tình hình xung quanh, nàng dồn sức đi về phía trước, hi vọng nhanh chóng ra khỏi khoảng rừng này.
Hoa Anh và Liên Kiều theo sau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lớn tiếng gọi: “Phu nhân, đợi chúng nô tỳ với!”
Tưởng Nhược Nam không buồn quay đầu lại, đáp: “Các ngươi hãy nhanh lên một chút…” Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy tiếng động nhẹ phía sau, Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn, thấy Hoa Anh và Liên Kiều ngã dưới đất, mắt nhắm chặt, đứng sau họ là những nam tử cao lớn, mặt không biểu cảm, thân mặc cẩm y. Tư thế cầm đao của một người trong số họ vẫn chưa buông xuống, có thể thấy hai a hoàn này đã bị họ đánh ngất.
Tưởng Nhược Nam thất kinh, chạy quay lại, hét lên: “Các ngươi là ai?” Nói rồi vung tay về phía một người trong số đó.
Nhưng Tưởng Nhược Lan chỉ giỏi vung roi, không phải giỏi trong việc đấm đá, chỉ mấy chiêu đã bị những người mặc cấm y kia giữ chặt. Tưởng Nhược Nam giãy giụa, lớn tiếng hét: “Có thích khách!” Vừa hét được một tiếng, đã thấy từ sau hòn giả thạch lớn cách đó không xa, Cảnh Tuyên Đế thân mặc long bào vàng rực thong thả bước ra.
Tưởng Nhược Nam hiểu cả rồi, nàng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt nàng như có thể phóng lửa: “Hoàng thượng, là người đã sai bọn họ đánh ngất a hoàn của thần phụ?” Vừa rồi nàng hét lên như thế nhưng thị vệ không thấy đến, có thể thấy thị vệ quanh vạt rừng này đã sớm bị điều đi rồi.
Cảnh Tuyên Đế khoát tay về phía hai người mặc cấm y. Những người đó buông tay Tưởng Nhược Nam ra, sau đó mỗi người vác một a hoàn lên vai nhanh nhẹn rời đi.
Tưởng Nhược Nam lo lắng: “Người định làm gì bọn họ?”
Cảnh Tuyên Đế bước tới bên nàng, cười đáp: “Nhược Lan, ta không làm như thế thì chỉ còn cách giết họ diệt khẩu, nàng muốn ta làm thế nào đây?”
“Người…” Tưởng Nhược Nam tức tối không thốt lên lời, nàng hít một hơi thật sau giúp tâm trạng bình tĩnh trở lại, sau đó quay đầu đi, không thèm quan tâm tới hắn.
Nàng bỗng trỗi dậy sự quyết tâm, hắn càng muốn nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ kinh hãi của nàng, nàng càng không để hắn được như ý!
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, khi Cảnh Tuyên Đế từng bước từng bước tiến về phía nàng, nàng vẫn không kìm được sợ hãi mà giật lùi về phía sau một bước.
Cảnh Tuyên Đế phá lên cười ha hả, đôi mắt đào hoa của hắn tràn ngập sự chế giễu: “Nhược Lan, dường như nàng rất thân thiết với Lưu thái y nhỉ?”
Tưởng Nhược Nam tức giận nhìn hắn, “Thì ra người cố ý điều Lưu thái y đi! Hoàng thượng, chỉ vì muốn đùa bỡn với thần phụ, người không cảm thấy mình hơi quá rồi sao?”
“Không đâu.” Cảnh Tuyên Đế nhướn mày lên, cười đáp: “Ngày nào cũng phải ở trong cung, cuộc sống buồn chán vô vị, có người chơi đùa cùng cũng không tệ. Tưởng Nhược Lan, giờ nàng đã không chịu được nữa rồi sao? Chẳng qua ta mới chỉ bắt đầu thôi!”
Nói rồi, hắn đột nhiên kéo tay nàng đi vào trong rừng cây. Tưởng Nhược Nam thất kinh, sống chết giãy ra, trong lúc nguy cấp nàng cũng chẳng còn quan tâm tới việc hắn là Hoàng thượng, dùng chân đá hắn, dùng tay đánh hắn. Nhưng sự phản kháng của nàng đối với một người có sức mạnh như hắn chỉ như châu chấu đá voi, hắn cũng chẳng màng tới sự giãy giụa ấy, túm chặt cổ tay nàng, cứ thế kéo tuột nàng vào sâu trong rừng cây, sau đó hất nàng vào một gốc cây cổ thụ. Lưng Tưởng Nhược Nam đau nhói, nàng khẽ kêu lên một tiếng.
Cảnh Tuyên Đế lập tức áp tới, hai tay hắn chống lên thân cây, giam nàng trong lòng. Hắn cúi đầu, mái tóc dài đen mướt rơi xuống mặt nàng, cổ nàng, khiến nàng vừa ngứa vừa buồn, nàng giơ tay lên ra sức chống vào ngực hắn, không để hắn ép gần hơn nữa.
“Nhược Lan,” Cảnh Tuyên Đế khẽ cười hai tiếng, “Trước mặt ta, dù có giãy giụa thế nào cũng vô ích, tại sao mãi nàng vẫn chưa hiểu điều này?”
Tưởng Nhược Nam mặc kệ hắn, lực ở tay vẫn không dám lơ là.
Cơ thể hắn nặng nề ép xuống, khiến tay nàng ép chặt xuống ngực của chính mình, không thể cử động. Tưởng Nhược Nam giơ chân ra định đá hắn, nhưng đôi chân dài và mạnh mẽ của hắn ép tới, trói chặt chân nàng. Tưởng Nhược Nam dùng hết sức cũng không thể đẩy hắn ra, nàng mệt mỏi chán chường, quyết định không chống cự nữa, quay đầu đi, không thèm nhìn hắn.
“Như thế mới đúng! Nàng sao đấu lại ta?” Hắn ép lại gần, môi sượt qua má nàng, từ từ trượt xuống tai nàng, sau đó ngậm chặt thùy tai, vừa khẽ mơn man cắn, vừa thì thầm: “Cơ thể nàng đang run rẩy, giận lắm phải không? Khó chịu lắm chứ gì? Thế thì đúng rồi, Nhược Lan, khi ta biết mình bị nàng đùa bỡn, sự tức giận của ta, sự khó chịu của ta cũng chẳng kém gì nàng lúc này đâu.”
Tưởng Nhược Nam nhắm chặt mắt, cắn chặt môi dưới, nhẫn nhịn tất cả, chỉ mong hắn sẽ giống như lần trước, ôm ấp mấy cái cho hả giận, xong sẽ thả nàng đi.
Đôi môi nóng bỏng của hắn rời khỏi tai nàng, từ từ trượt xuống cổ nàng, hắn hít sâu mấy hơi: “Cơ thể nàng thơm quá, sau lần ở Ngự Hoa viên, ta vẫn luôn rất tò mò, không biết nàng dùng hương liệu gì, thanh thanh thơm mát, rất hấp dẫn người khác. Trong hậu cung không người con gái nào có mùi hương như của nàng…”
Môi hắn, mũi hắn lướt qua lướt lại ở cổ nàng, thỉnh thoảng lại thè lưỡi ra liếm nhẹ, hơi thở nóng rẫy phả vào da thịt khiến lông mao trên người nàng dựng đứng hết cả lên.
“Hoàng thượng, người đừng quá đáng quá!” Tưởng Nhược Nam nghiến răng đáp.
“Thơm thật… thơm thật… Nhược Lan, sớm biết nàng thơm thế này thì dù vì mùi thơm của nàng, ta cũng không cho nàng đi…” Cảnh Tuyên Đế hoàn toàn phớt lờ lời cảnh cáo của nàng.
Ban đầu, Cảnh Tuyên Đế cũng chỉ định ôm nàng một cái, đùa bỡn nàng cho hả giận, muốn nhìn thấy sự nhẫn nại của nàng, bộ dạng khó chịu bực tức của nàng mà thôi. Nhưng mùi cơ thể nàng thơm như thế, thanh mát như hương hoa lan tháng Ba, khiến hắn bỗng dưng như chìm đắm trong đó. Đôi môi hắn lưu luyến nơi cổ nàng, hôn rất nhẹ, rồi cắn rất nhẹ, rồi lại hít hà.
Hai tay hắn ôm nàng rất chặt, không ngừng rờ rẫm trên lưng nàng. Vòng tay hắn càng lúc càng nóng, nụ hôn của hắn càng lúc càng sâu, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.
Tưởng Nhược Nam lúc này cho dù là người chưa tường chuyện nam nữ, nhưng đương nhiên nàng hiểu phản ứng của hắn có nghĩa là gì. Nàng bỗng cuống lên, chưa bao giờ thấy sợ hãi như lúc này.
Thứ mà nàng kiên trì gìn giữ, việc mà nàng luôn luôn coi trọng, không phải giữ tới lúc này để cho hắn mặc sức sỉ nhục!
“Hoàng thượng! Thần phụ nhẫn lỗi với người!” Nước mắt nàng vô thức rơi xuống, nàng thật sự sợ rồi: “Đều là thần phụ không tốt, là thần phụ sai, là thần phụ không biết tự lượng sức mình mà khiêu khích quyền uy của Hoàng thượng, là thần phụ không biết tốt xấu gì, thần phụ xin lỗi, xin lỗi…”
Nàng khóc, nàng nhớ tới cái lần Ánh Tuyết bất đắc dĩ vội vàng thừa nhận chuyện mà nàng ta không hề làm, thì ra cảm giác ấy, sự bất lực ấy, tuyệt vọng ấy, nỗi nhục nhã khắc cốt ghi tâm ấy là như thế này đây.
“Hoàng thượng, người là bề trên, người đại nhân đại lượng, hà tất phải tính toán với một phụ nữ học hành nông cạn như thần phụ? Người hãy tha cho thần phụ, thần phụ đã xuất giá rồi, người làm thế này là muốn ép thần phụ vào đường chết. Phải thế nào mới khiến người hả giận, thần phụ sẽ quỳ trước người, dập đầu trước người có được không?” Tưởng Nhược Nam vẫn khóc không ngừng, giọng bắt đầu run rẩy.
Có lẽ tiếng khóc của nàng ảnh hưởng tới tâm trạng hắn, hắn ngẩng đầu lên, nhìn người con gái nước mắt giàn giụa trong lòng mình, cười nhạt một tiếng: “Quỳ, dập đầu, nàng tưởng ta để ý mấy thứ đó sao? Hàng ngày những người quỳ lạy dập đầu trước ta còn ít sao, ta nhìn tới phát ngấy rồi!”
Hắn dừng lại, rồi nói tiếp: “Nhưng nàng đột nhiên xin tha thế này cũng chẳng còn thú vị gì nữa! Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi quật cường của nàng hấp dẫn hơn! Đúng rồi…” Như nhớ ra điều gì, hắn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt đào hoa lóe sáng: “Suýt nữa quên mất một chuyện, nghe Hoàng hậu nói nàng vẫn chưa chịu động phòng với An Viễn Hầu?”
Nghe Cảnh Tuyên Đế đột nhiên nhắc tới chuyện này, Tưởng Nhược Nam căng thẳng, cảnh giác nhìn hắn, nhất thời quên cả khóc.
Hắn muốn làm gì?
Thấy bộ dạng căng thẳng của Tưởng Nhược Nam, khóe miệng hắn nhếch lên, cười gian tà: “Căng thẳng vậy ư?” Rồi nói, “Ta còn nghe Hoàng hậu nói, nàng từng nhắc đến việc hủy hôn?”
Toàn thân Tưởng Nhược Nam như rơi xuống hố băng, vô thức không ngừng run lên.
Cảnh Tuyên Đế rút một tay ra, nâng cằm nàng lên, chậm rãi nói: “Đột nhiên ta bỗng nảy ra một chủ ý vô cùng thú vị. Nếu nàng muốn hủy hôn như thế, chi bằng ta giúp nàng toại nguyện, tìm một lý do để hủy bỏ hôn ước giữa nàng và An Viễn Hầu, sau đó…” Hắn cúi đầu xuống, chóp mũi chạm vào chóp mũi nàng, sau đó lại ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Sau đó, ta bẩm báo Thái hậu đưa nàng vào cung. Thái hậu vẫn muốn nàng được gả cho ta, ta tin người sẽ không phản đối, đến khi ấy, chúng ta có thể từ từ tiếp tục trò chơi của mình?”
Hắn chăm chú nhìn vẻ mặt nàng, khẽ cười, nhưng ánh mắt thì vô cùng lạnh lẽo.
Tưởng Nhược Nam lắc đầu lia lịa: “Không, thần phụ không muốn hủy hôn nữa, thần phụ chỉ nói thế thôi, không muốn hủy hôn nữa!” Đồ điên, đồ biến thái, đồ thần kinh! Tưởng Nhược Nam tức giận chửi rửa thầm trong lòng, tâm trạng nàng lúc này như muốn nổ tung.
Nếu bắt nàng phải vào cung chịu sự giày vò và sỉ nhục của hắn, nàng thà chết còn hơn!
Mà biết đâu chết đi nàng sẽ được quay về, quay về căn phòng trọ tồi tàn rách nát, quay về chiếc giường cũ kĩ mà nàng ngày đêm nhớ nhung, phía trên có chiếc điều hòa có thể mang đi bán sắt vụn với tiếng kêu ầm ầm như sấm. Sau đó thăng chức tăng lương, sống cuộc sống vui vẻ của mình.
“Giờ nói thế chẳng phải đã muộn rồi sao, bởi vì ta cảm thấy như thế này thú vị hơn!” Hắn nhìn nàng cười, “Ta đã nói rồi, trước mặt ta, nàng không có đường mà phản kháng đâu!”
Tay hắn trượt xuống môi nàng, bĩu bĩu môi, lẩm bẩm: “Hình dáng của đôi môi này nhìn không đẹp lắm nhưng lại rất hấp dẫn, chi bằng thử xem sao…”
Nói rồi, hắn cúi đầu, ép chặt môi nàng.
Tưởng Nhược Nam ra sức đẩy hắn đá hắn như một người điên, nhưng hắn dễ dàng khống chế nàng, khóa chặt nàng, rồi mạnh mẽ tách môi nàng ra, chiếc lưỡi dài lướt vào thăm dò trong miệng nàng, điên cuồng cắn mút.
Tưởng Nhược Nam chưa từng căm hận ai như căm hận hắn lúc này, cũng chưa từng bị ai sỉ nhục như thế này, sự phẫn nộ của nàng đã lên tới đỉnh điểm.
Nàng từ trước tới nay luôn là một người thức thời, khi cần lấy lòng, nàng sẽ mặt dày nịnh nọt; khi cần tranh giành, nàng cũng chiến đấu vứt bỏ cả tự tôn; nhưng, một khi ép nàng vào đường cùng, nàng cũng sẽ bất chấp tất cả để phản kháng.
Nàng tức giận cắn lưỡi hắn, Cảnh Tuyên Đế bị đau, vội vàng đẩy nàng ra, một giọt máu len qua mép hắn chảy xuống, đỏ tới nhức mắt.
Cảnh Tuyên Đế lau vệt máu ở môi, đưa tới trước mặt nhìn, đột nhiên nổi điên. Hắn trừng mắt nhìn nàng, sự giễu cợt trên khuôn mặt hắn đã biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ và kinh ngạc như không tin nổi, “Tưởng Nhược Lan, ngươi dám cắn trẫm! Ngươi có tin trẫm sẽ lấy mạng ngươi không?”
Bình luận