Nàng nhìn Thanh Đại giữa nội điện, người con gái này quỳ ở đó, xinh đẹp tươi mới như đóa hoa lan, tiếng hát của nàng ta, điệu múa của nàng ta, phong thái độc đáo của nàng ta, đều là những thứ vũ khí sắc bén!
Một người con gái như vậy được ban cho Cận Thiệu Khang, lâu dài, Cận Thiệu Khang sao có thể không động lòng?
Nhưng ngay lập tức, nàng cúi đầu, thầm tự trách bản thân. Tưởng Nhược Nam, ngươi đang nghĩ gì thế? Sao ngươi lại không có chút lòng tin nào với chàng như thế, sao ngươi có thể không có niềm tin với bản thân mình như thế? Cuộc đời phía trước còn dài, Cận Thiệu Khang lại giữ chức vụ cao, sau này chàng sẽ gặp không biết bao nhiêu mỹ nữ dung mạo tuyệt vời. Nếu gặp mỹ nữ nào ngươi cũng hoang mang lo sợ, thì hà tất ngươi phải quyết định ở lại bên chàng, hà tất phải tự ngược đãi bản thân?
Nàng rất muốn bước lên phía trước khẩn cầu Cảnh Tuyên Đế thu lại thánh mệnh, nhưng nàng biết, làm vậy cũng vô ích. Việc này hắn đã bố trí từ trước cả rồi, hắn hạ chỉ trước mặt chúng thần chính là để họ không thể có cách nào kháng chỉ. Cho dù nàng có mạo hiểm cả tính mạng của mình cũng không thể thay đổi được sự thật này.
Giữa nội điện, Cận Thiệu Khang vẫn còn định khẩn cầu, nhưng sắc mặt Hoàng thượng mỗi lúc mỗi tối lại, đã thấp thoáng ý giận.
Cận Thiệu Khang trong lòng có phần kinh hãi, đành dập đầu tạ ân.
Cảnh Tuyên Đế cười hào sảng, lúc đó mới nói: “Thế mới phải chứ, làm người không phong lưu thì phí hoài tuổi trẻ, trẫm cũng là có ý tốt, ái khanh có thể hiểu là được rồi!” Nói xong, ánh mắt vô tình liếc nhìn Tưởng Nhược Nam, thấy sắc mặt nàng mặc dù nhợt nhạt nhưng không thể hiện điều gì quá đáng, thần sắc vẫn bình tĩnh.
Cảnh Tuyên Đế khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ, rất nhanh thôi nàng sẽ hiểu, thứ mà nàng muốn, hắn cũng không thể cho nàng được.
“Tiếp tục uống rượu, tiếp tục uống rượu! Tấu nhạc lên!” Cảnh Tuyên Đế nói.
Đại điện lại khôi phục không khí náo nhiệt trước đó.
Thanh Đại đứng dậy, lẳng lặng lui xuống, trước khi đi, còn quay đầu nhìn Cận Thiệu Khang vẫn quỳ dưới điện, miệng nở nụ cười.
Cận Thiệu Khang chẳng nhìn nàng ta, đứng lên quay về ngồi bên Tưởng Nhược Nam.
“Nhược Lan…”
Tưởng Nhược Nam cầm ly rượu, rượu sánh ra ngoài, Tưởng Nhược Nam ngửa cổ uống cạn.
“Nhược Lan…” Giọng Cận Thiệu Khang càng dịu dàng hơn, hắn vô cùng lo lắng, hắn thò tay xuống gầm bàn nắm chặt tay kia của nàng.
Tay nàng rất lạnh. Cận Thiệu Khang xót xa vô cùng.
“Hầu gia, thiếp hiểu chàng là bất đắc dĩ, thiếp hiểu.” Tưởng Nhược Nam khẽ nói.
“Chuyện ta hứa với nàng ta tuyệt đối sẽ không thay đổi.” Hắn nắm chặt tay nàng hơn.
Tưởng Nhược Nam quay sang nhìn hắn, đôi mắt nàng như hắc ngọc sâu không thấy đáy, nàng nhẹ nhàng đáp: “Thiếp tin chàng!”
Sau đó, hai người mặc dù vẫn tươi cười trò chuyện, nhưng tâm trạng đã không còn vui vẻ như trước nữa.
Cảnh Tuyên Đế ngược lại rất vui, sau đó hắn đều nói nói cười cười với chúng thần, nói rất nhiều. Tưởng Nhược Nam không thèm nhìn hắn lần nào nữa.
Hắn biết rõ suy nghĩ của nàng, nhưng vẫn cố ý dùng chiêu này, sự cảm kích và những tình cảm tốt đẹp dành cho hắn lúc trước, vì chuyện này mà dần dần tan biến.
Tan tiệc, Tưởng Nhược Nam vẫn tươi cười cáo biệt những nữ quyến khác. Cho dù trong lòng nàng có không vui tới đâu, nàng cũng sẽ không để người khác biết. Sự thông cảm và xót thương của họ nàng không cần, hoàn toàn chẳng ích lợi gì.
Lúc này, một thái giám đến bên Tưởng Nhược Nam, nói: “Hầu phu nhân, Thái hậu cho mời.”
Cận Thiệu Khang nói với nàng: “Ta đợi nàng ở đây.”
Tưởng Nhược Nam gật đầu, quay người đi theo thái giám kia.
Thái giám mời nàng lên kiệu, cung kiệu màu đỏ đung đưa đi trong đêm tối.
Một lát sau, Tưởng Nhược Nam vén rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài, lập tức chau mày: “Hình như không phải đường tới Từ Ninh cung.”
Thái giám đi hầu theo kiệu đáp: “Đến Ngự hoa viên, có người đang đợi Hầu phu nhân.”
Tưởng Nhược Nam lập tức hiểu ngay có chuyện gì, sau một lúc hoảng loạn, nàng đã bình tĩnh trở lại. Rất tốt, nàng thật sự muốn biết, hắn còn muốn gì nữa?
Ngự hoa viên chìm trong bóng tối, hoa cỏ trùng trùng, bóng cây san sát, đình đài lầu các giống như những quái thú đứng sừng sững trong đêm.
Tưởng Nhược Nam xuống kiệu, lập tức nhìn thấy Cảnh Tuyên Đế đang đứng giữa đình hóng mát.
Thân mặc long bào mặc dù đứng trong bóng tối nhưng vẫn thấp thoáng phát sáng, vô cùng bắt mắt, dường như long bào khi được khoác trên người hắn trở lên đặc biệt hơn.
Thái giám và phu kiệu lặng lẽ lui xuống, xung quanh tĩnh lặng.
Tưởng Nhược Nam cười nhạt: “Từ bao giờ, Hoàng thượng cũng bắt đầu giả truyền ý chỉ?”
Cảnh Tuyên Đế thở dài, đi ra khỏi đình, khuôn mặt anh tuấn dần hiện ra dưới ánh trăng.
“Nếu ta không làm thế, nàng sao chịu tới gặp ta?”
Vầng trăng sáng tròn như chiếc đĩa bạc, ánh trăng tinh khiết phủ lên mặt đất một màu trắng xóa.
Tưởng Nhược Nam cúi đầu, không nhìn hắn, “Không biết Hoàng thượng truyền thần phụ tới đây là có việc gì? Nếu không có việc gì, thần phụ xin cáo lui trước!” Nói xong, nàng khẽ nhún mình quay người định đi.
Cảnh Tuyên Đế bước lên phía trước, kéo tay nàng lại.
Tưởng Nhược Nam vội hất ra giống như hất đi thứ gì đó rất bẩn thỉu. Vì dùng lực mạnh, khiến Cảnh Tuyên Đế vốn chưa khỏe hẳn loạng choạng một phen.
Cảnh Tuyên Đế không ngờ Tưởng Nhược Nam lại phản ứng mạnh như thế, điều khiến hắn càng không thể chịu đựng được đó là ánh mắt của nàng, ánh mắt chán ghét và căm hận. Nhớ lại màn ân ái dịu dàng giữa nàng và Cận Thiệu Khang, trong lòng Cảnh Tuyên Đế dậy nỗi ghen tuông.
Hắn cười nhạt hai tiếng: “Nhược Lan, hôm nay trẫm ban Việt nữ cho An Viễn Hầu, nàng thấy thế nào?”
Hắn bước lên phía trước hai bước, đứng gần nàng, sắc mặt trắng nhợt dưới ánh trăng.
“Người con gái này hát hay múa giỏi, người đẹp giọng ngọt, nàng nói xem An Viễn Hầu có thể khống chế được dục vọng của bản thân trong bao lâu? Giờ nàng còn tin hắn như lúc đầu nữa không?”
Tưởng Nhược Nam bỗng thấy nổi giận, nàng ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Quả nhiên Hoàng thượng cố ý! Làm chuyện như thế, Hoàng thượng đắc ý lắm sao? Khiến thần phụ đau khổ khó chịu, Hoàng thượng vui lắm sao?”
Cảnh Tuyên Đế cười nhạt, “Nhược Lan, bây giờ nàng hận ta lắm chứ gì? Sao, nàng sợ rồi à? Nàng sợ mỹ nhân này sẽ cướp mất trái tim của tướng công nàng?”
Tưởng Nhược Nam khẽ cười: “Hoàng thượng, cho dù như thế thì đổi lại người sẽ được gì?”
Các đường nét trên khuôn mặt Cảnh Tuyên Đế bỗng căng ra, ánh mắt bốc lửa.
“Ta chỉ muốn cho nàng biết, hắn vốn không tốt đẹp như nàng nghĩ đâu! Thứ ta không thể cho nàng, hắn cũng không thể! Thứ nàng muốn, không ai có thể cho!”
“Người sai rồi!” Tưởng Nhược Nam nhìn thẳng vào mặt hắn, nói từng chữ rõ ràng: “Người làm thế cũng chẳng ích gì! Thần phụ tin chàng, thần phụ tin vào lời hứa của chàng, thần phụ sẽ cố gắng để giữ tình cảm của mình, thần phụ tin hai chúng thần có thể vượt qua mọi thử thách. Cho dù là ai, cũng chẳng làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa phu thê thần phụ!”
Hai mắt nàng sáng rực như sao, trong đó lộ rõ vẻ kiên định và tự tin, khiến nàng lúc này trông lại càng đẹp.
Nhưng, sự kiên định và tự tin đó không dành cho hắn, vẻ đẹp của nàng cũng không phải dành cho hắn…
Cảnh Tuyên Đế ghen tuông tới đớn đau.
Hắn ngửa cổ cười lớn, tim càng đau, tiếng cười của hắn càng vang, tiếng cười đó phá vỡ màn đêm, mang cảm giác tiêu điều.
Đột nhiên, tiếng cười ngừng bặt, hắn dùng lực bóp cổ tay nàng, rít qua kẽ răng: “Được, hay lắm! Thật ngưỡng mộ niềm tin nàng dành cho hắn, Nhược Lan, nàng có muốn đánh cược với trẫm không? Không quá nửa năm, hắn nhất định sẽ không chịu đựng nổi sự quyến rũ của Việt nữ kia!”
Tưởng Nhược Nam nắm chặt nắm tay lại, lập tức đáp lời: “Được, nếu Hoàng thượng thua, thì Hoàng thượng phải thu nàng Việt nữ đó về, đồng thời từ nay về sau, không được can thiệp vào cuộc sống của thần phụ nữa!”
“Còn nếu nàng thua?” Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sáng như mắt báo.
Nếu ta thua… thì có nghĩa là chàng đã phản bội lại lòng tin của ta…
Vừa nghĩ tới khả năng này, trái tim Tưởng Nhược Nam như bị dao đâm.
Nàng nghiến răng nghiến lợi đáp: “Nếu thần phụ thua, nhất định sẽ xin chỉ hủy hôn với hắn! Dù hậu quả thế nào cũng không đắn đo! Nhưng, thần phụ tuyệt đối không thua!”
“Được!” Cảnh Tuyên Đế buông tay nàng ra, “Nửa năm sau, nàng sẽ biết, từ đầu tới cuối, nàng đã tin nhầm người!”
Cảnh Tuyên Đế quay người, dặn dò bọn kẻ dưới: “Người đâu, đưa Hầu phu nhân đi!”
Tưởng Nhược Nam quyết liệt quay đầu, không nhìn hắn thêm lần nào nữa.
Cung kiệu lại đưa nàng rời khỏi Ngự Hoa viên.
Cảnh Tuyên Đế đứng nguyên tại chỗ nhìn cung kiệu biến mất trong màn đêm, khuôn mặt âm trầm trước đó của hắn dần dịu xuống.
Chỉ cần đợi thêm nửa năm nữa, nàng hoàn toàn mất niềm tin ở Cận Thiệu Khang rồi, chỉ cần nàng hủy hôn với hắn, nàng có thể trở thành người phụ nữ của ta. Đến khi ấy, còn lý do gì có thể ngăn cản ta?
Đàn ông làm gì có ai không háo sắc, kiểu mỹ nhân tâm tư quá lộ liễu như thế, ai có thể không động lòng tới tận nửa năm? Nhược Lan, nàng thật chẳng hiểu gì về đàn ông! Trên thế giới này, làm gì có người phụ nữ nào có thể làm đàn ông thỏa mãn cả đời?
Cung kiệu đi theo đường cũ quay về, đưa Tưởng Nhược Nam đến điện Thái Hòa.
Tưởng Nhược Nam xuống kiệu, thấy Cận Thiệu Khang đứng sừng sững trong bóng tối, thân hình cao lớn vững chắc như núi.
Nước mắt nàng dâng lên nhòe mi.
Nàng sẽ không tin nhầm người, tuyệt đối không! Phải nhìn thoáng một chút, coi như đây là thử nghiệm đầu tiên cho tình yêu của họ. Không chỉ cho hắn mà cả nàng nữa, bởi vì hôn nhân là việc của hai người.
Hắn phải đối phó với sự công kích từ phía ngoài, còn nàng phải tận tâm tận lực để khiến hắn yêu nàng hơn.
Nàng lau khô nước mắt, đi về phía hắn.
“Thiệu Khang.”
Cận Thiệu Khang quay người, nhìn nàng mỉm cười, nụ cười vô cùng ấm áp, sau đó, hắn giơ tay về phía nàng: “Chúng ta về nhà thôi.”
Tưởng Nhược Nam nắm tay hắn, bàn tay to rộng hữu lực, khiến nàng bỗng thấy yên lòng hơn. Nàng nhìn hắn khẽ cười, hai người cứ thế cầm tay nhau đi.
Về tới Hầu phủ đã rất muộn, họ đoán chừng Thái phu nhân đã đi nghỉ nên không tới thỉnh an, về thẳng Thu Đường viện.
Vào trong phòng, a hoàn hầu hạ hai người rửa mặt rửa tay, họ lên giường, lặng lẽ ôm nhau trong chăn.
Cận Thiệu Khang nói: “Việt nữ đó có lẽ không lâu nữa sẽ vào phủ, nàng hãy bố trí cho nàng ta, dù sao cũng là nữ tử do Hoàng thượng ban, không thể lơ là.”
Tưởng Nhược Nam dựa vào lòng hắn, khẽ gật đầu: “Thiếp biết, thiếp sẽ sắp xếp mọi thứ, chàng yên tâm.”
Cho dù trong lòng không ngừng khuyên nhủ mình phải nhìn thoáng hơn, nhưng vừa nghĩ đến cảnh một mỹ nữ ngày đêm quấn lấy phu quân của mình, nước mắt lại tuôn rơi, làm ướt cả áo trong của hắn,
Cận Thiệu Khang cảm nhận được, thở dài, cúi đầu, hôn cạn nước mắt trên mắt nàng: “Nhược Lan, đừng lo lắng, chẳng có gì ghê gớm cả, nàng cứ coi như trong nhà thêm một người hầu là được.”
Tưởng Nhược Nam vùi đầu vào lòng hắn, “Nhưng làm gì có người hầu nào lại đẹp như thế, múa hát rung động lòng người như thế.” Sự dịu dàng của hắn, khiến nước mắt nàng chảy càng nhiều hơn.
Từng giọt từng giọt nước mắt của nàng, khiến trái tim hắn đớn đau.
Hắn vuốt mái tóc đen dài của nàng, từng chút từng chút một, “Nàng tưởng phu quân của nàng chưa từng nhìn thấy mỹ nữ ư? Nàng ta hát có hay tới đâu cũng không thể sánh được với tiếng cười của nàng, nàng ta có múa đẹp tới đâu cũng không thể sánh được với tư thế vung roi của nàng. Nhược Lan, trong lòng ta đã có nàng, thì người khác dù có đẹp thì ta cũng vẫn chỉ yêu nàng!”
Giọng hắn trầm ấm vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, từng chút từng chút lọt vào tim nàng.
Tưởng Nhược Nam ôm chặt hắn bắt đầu bật khóc hu hu, trong lòng trào dâng bao tâm trạng. Đó là những cảm xúc khiến nàng thấy ghen tuông cùng cực và cũng yếu đuối tới cùng cực, không rõ là cảm kích hay vui mừng, nhưng những lời của hắn khiến nàng hạnh phúc.
“Thiệu Khang…” Nàng càng ôm chặt hắn hơn, sau đó ngẩng đầu lên, hôn vào môi hắn. Nàng dùng đôi môi đầu lưỡi của mình, muốn trút bỏ tâm trạng của mình cho hắn.
Sự nhiệt tình của nàng khiến hắn như bốc cháy, rất nhanh, hắn từ thế bị động chuyển thành chủ động, lật người, nằm lên trên nàng.
Chiếc rèm lớn màu đỏ từ từ rủ xuống, ánh nến nhảy nhót, soi rõ hai cơ thể xuân tình đang quấn quýt lấy nhau.
Bình luận