Beta: Sutháiphi
Cứ như thế trôi qua hơn một tháng, an ổn không có việc gì. Chuyện thị tẩm cũng vậy, chuyện thăm viếng cũng thế, sự nổi bật của Tịch Lan Vi cũng trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức các cung nhân ngự tiền đã sắp quên mất hậu cung còn có một người như vậy.
Vào tháng tám, trong cung bắt đầu chuẩn bị cho thu yến. Trong không khí gió thu phất phơ khe khẽ, sự bận rộn này lại vô tình làm giảm bớt đi chút hiu quạnh ngày thu.
Thanh Hòa mặc một bộ váy áo xanh nhạt, thở hồng hộc bước vội trên đường, dù người đã toát đầy mồ hôi, nhưng Tuyên Thất Điện vẫn còn ở rất xa.
Tới dưới bậc thang trước điện, tất cả đều rất an tĩnh, ngẩng đầu nhìn nhìn đại điện trang nghiêm bức người trước mắt, dưới chân Thanh Hòa nặng trĩu. Nàng nghỉ ngơi một lát cho hồi sức rồi lại rất nhanh cất bước đi tiếp. Lúc này đây nàng bước đi từng bước thật vững vàng, cố gắng tự trấn định nôn nóng và bất an trong lòng. Thanh Hòa chỉ cảm thấy những bậc thềm này quá cao, khi bước hết bậc cuối cùng, nàng cảm giác cứ như đã qua thêm một tuổi vậy.
Thái giám gác cửa tiến lên chặn Thanh Hòa lại. Hắn nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cung nữ mặc quần áo mộc mạc này, nghi hoặc hỏi: “Cô nương, ngươi là người cung nào?”
“Đại nhân.” Thanh Hòa cúi đầu phúc thân, trả lời rõ ràng. “Nô tỳ là người ở Kỳ Ngọc cung.”
“Kỳ Ngọc cung?” Thái giám kia nghĩ nghĩ, biết hiện nay có hai vị phi tần ở Kỳ Ngọc cung, người trước mắt này nhìn không giống người bên cạnh Đỗ Sung Hoa, hắn lại hỏi “Ngươi là người Vân Nghi các?”
“Vâng…” Thanh Hòa lên tiếng, ngước mắt liền có chút không kìm nén được sốt ruột, liền mở miệng nói “Ta muốn cầu kiến bệ hạ, làm phiền đại nhân…”
“Cảnh Phi nương nương mới vừa đi vào.” Thái giám kia nhàn nhạt liếc nhìn nàng, không thèm che giấu đi khinh miệt trong đáy mắt “Còn nữa, Diên lệnh nghi có chuyện gì thì bẩm báo với chủ vị trong cung mình, bẩm một tiếng là được, còn dám ồn ào đến nơi này của bệ hạ?”
“Đại nhân…” Tuy Thanh Hòa sốt ruột nhưng cũng không thể cứ vậy mà van cầu hắn, nàng cân nhắc rồi dừng lời, sửa lại miệng, vừa khéo léo cởi chiếc vòng trên tay ra đưa cho hắn vừa nói “Không dám nhiễu bệ hạ cùng Cảnh Phi nương nương… Nhưng cầu xin đại nhân mời Viên đại nhân ra đây có được không?”
Gặp Viên Tự? Đó chính là Đại giám*…
*thái giám đại tổng quản
Thái giám kia ước lượng chiếc vòng trong tay, tỉ lệ thật ra không tồi, nhưng cũng không biết các nàng có chuyện gì muốn nói với Đại giám. Không chừng cái vòng tay này liền rơi về trong tay Đại giám, còn có phần cho mình sao? Trong lòng hắn cười mỉa, đang muốn đẩy lại, ai ngờ mới vừa duỗi ra tay thì Thanh Hòa lại đưa thêm một cái vòng tay khác lại đây, cười nói dịu dàng: “Cả cung đều bận rộn vì thu yến, nghĩ đến chắc đại nhân cũng rất mệt mỏi, hai cái vòng tay này một cái coi như mời đại nhân uống ly trà, còn lại là nô tỳ mời trà Viên đại nhân có được hay không?”
Nói năng uyển chuyển, ý tứ rõ ràng, hai cái vòng tay này một cái là phải cho Viên Tự nhưng hắn cũng có thể giữ lại một cái. Thầm nghĩ tâm tư người ở Vân Nghi các này thật ra thông thấu, hắn liền đáp lại cho có lệ hai câu, thu cái vòng nhẹ hơn chút vào trong tay áo, cái nặng hơn kia thì cung kính nâng đi mời Viên Tự.
Một lát sau Thanh Hòa gặp được Viên Tự, nàng tiếp tục kiềm chế sự sốt ruột mà tỉ mỉ kể rõ sự tình. Viên Tự nhíu mày suy tính một lát, chỉ nói cho nàng: “Cô nương cứ trở về đi. Việc này, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
Nghe cũng không giống như là để tâm, nếu không phải Tịch Lan Vi có phân phó trước thì Thanh Hòa đã lập tức quỳ xuống cầu hắn.
Nhìn Thanh Hòa đi xuống bậc thềm, sống lưng thẳng tắp nhưng rõ ràng còn có khẩn trương và bất an. Viên Tự hít một hơi thật sâu, ánh mắt ngưng trọng, giao trả vòng tay về cho tên thái giám kia: “Tìm một cơ hội, đưa cái vòng này về cho Diên lệnh nghi.”
“À Vâng. ” Thái giám kia lập tức hiểu rõ cái vòng kia mình cũng không thể thu. Nhìn cái vòng ngọc cực tốt ở trong tay, hắn lại có chút không nỡ, trong giọng nói vừa là nghi vấn lại vừa có ý khuyên bảo “Đại nhân, đây là… không định quản?”
“Quản.” Đại giám đáp một chữ rõ ràng dứt khoát, ngừng lại một chút rồi lại nói “Phân phó đi xuống, sau này chuyện của Vân Nghi các mặc kệ lớn hay nhỏ, chỉ cần đã báo tới ngự tiền thì nhất định phải đến nói với ta.”
Để tâm đến như vậy? Thái giám kia nghe được cũng kinh ngạc, tò mò hỏi: “Đại nhân, ngài… Vì cái gì chứ?”
“Vì cái gì?” Viên Tự cười khẽ, liếc hắn ta mà nói “Dù bệ hạ không thích nàng ta thì nàng ta cũng mang họ Tịch. Nàng ta xảy ra chuyện, ai trì hoãn thì tự đứng ra nhận trách nhiệm đi!”
Ném xuống những lời này, Viên Tự liền xoay người đi vào trong điện, làm cho thái giám kia không hiểu ra sao, không dám do dự thêm chút nào mà truyền lời cho các cung nhân khác. Sau khi nghe xong, đám cung nhân cũng đều nghĩ không thông: Cho dù Tịch gia của nàng ta là đại thế gia, nhưng bệ hạ cũng không để ý nhiều đến việc này. Viên đại nhân, ngài có phải cẩn thận quá mức đi…
Cảnh Phi ở bên cạnh pha trà, Viên Tự thật cẩn thận bẩm báo với hoàng đế, nói đến một nửa liền thấy ấn đường hoàng đế nhảy dựng, lập tức nghẹn họng không dám tiếp tục nói nữa.
Hoàng đế khẽ cau mày, trong thanh âm trẻ trung lại lộ rõ sự nghiêm khắc: “Phạt năm mươi trượng? Là tội danh gì?”
“Bệ hạ, cái này…” Viên Tự giải thích “Nói là trước đây ngài đã hạ chỉ, Đỗ sung hoa nghe nói nên liền thay ngài…”
Lời này nói nghe thật xảo diệu, tựa như chỉ là trình bày tình hình thực tế nhưng kỳ thật lại khéo léo mà đẩy Đỗ sung hoa ra. Dưới góc nhìn của một hoàng đế, hiện giờ chuyện thành như vậy, bất luận một vị hoàng đế nào cũng đều sẽ nghĩ, cần đến người khác làm việc “thay” hắn sao?
Rốt cuộc vẫn là Đỗ sung hoa không dung nổi nàng, Hoắc Kỳ nghĩ, trước mắt lại như thoáng qua gương mặt vui sướng kia của Tịch Lan Vi, tâm đột nhiên đập mạnh hai nhịp rồi lại khôi phục như thường, không chút để ý mà phân phó: “Đỗ sung hoa tự ý dùng tư hình, cấm túc hai tháng. Truyền ngự y đi Vân Nghi các.”
Đúng lúc Cảnh Phi đang rót trà, nghe vậy thì sửng sốt. Đợi đến khi Viên Tự lãnh chỉ ra khỏi điện, trà cũng vừa lúc được rót đầy, nàng đưa đôi tay nâng chung trà dâng lên cho hoàng đế, nhẹ nhàng nói: “Đỗ sung hoa làm việc luôn luôn không biết nặng nhẹ, bệ hạ đừng để ý.” Thấy hoàng đế uống trà không nói, Cảnh Phi nhiều thêm hai phần ý cười, lại nói “Phạt năm mươi trượng, chắc là bị thương không nhẹ, không bằng bệ hạ đi thăm Diên lệnh nghi xem sao?” Thần sắc hoàng đế trầm xuống, Cảnh Phi cụp lông mi xuống, nhưng ý cười không giảm mà lại nói tiếp một câu hợp với tâm ý hoàng đế, “Miễn cho truyền ra ngoài lại làm Tịch gia lạnh tâm. “
Tịch Lan Vi dự đoán được Viên Tự sẽ làm theo điều nàng nghĩ. Đôi vòng tay kia là từ Kỳ Xuyên tiến cống tới, mấy năm nay có được mấy cái vòng ngọc sáng như vậy càng hiếm thấy, nghe nói năm nay tổng cộng chỉ có năm sáu cái.
Mặc dù nàng không được hoàng đế yêu thích nhưng vẫn có một đôi vào trong tay nàng, tất nhiên là nhìn ở mặt mũi Tịch gia. Muốn cho người ngoài nhìn thấy hắn không có bạc đãi nàng, làm như vậy thì đủ rồi, hắn không muốn tỏ ra bạc đãi nàng, người ở ngự tiền đương nhiên cũng phải theo ý tứ của hắn mà làm.
Vốn là nghĩ rằng hắn biết rồi sẽ cho thái y tới, sai thái y nỗ lực trị liệu không để chậm trễ là được, thật không nghĩ tới lại là ngự y đại giá……
(ngự y: là thái y của vua)
Cả người suy yếu đến nửa phần sức lực cũng không có, nhưng cũng không sao, cho dù nàng có sức lực cũng không thể nói về tình hình vết thương với ngự y, liền giao hết cho Thu Bạch cùng Thanh Hòa.
Y nữ tới nhìn vết thương, ngự y bắt mạch, vừa suy tư vừa viết phương thuốc, gồm cả thuốc uống và thuốc thoa.
Tịch Lan Vi nằm ở trên giường, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi vừa nghe ngự y dặn dò Thu Bạch, Thanh Hòa một số việc cần chú ý, chính mình cũng nghiêm túc nhớ kỹ. Vết thương này, vẫn nên mau dưỡng cho tốt, tóm lại là kéo dài sẽ không thoải mái.
Cả người đang mệt mỏi lại nghe truyền đến một câu “Bệ hạ giá lâm”, Tịch Lan Vi chợt lạnh cả sống lưng. Nàng mở choàng mắt, ánh mắt đảo qua chỗ ngự y cùng toàn bộ cung nhân, thấy tất cả đã quỳ xuống hành lễ, một tà áo đen dừng lại tại cửa đại điện trong chốc lát, nói một tiếng “Miễn”. Trên khuôn mặt tuấn lãng không có bất kỳ cảm xúc gì, bước từng bước về phía nàng rồi dừng lại trước giường khoảng năm sáu bước, ánh mắt nặng nề, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc. Thái độ ấy khiến nàng cảm thấy tuyệt đối không phải là hắn đến thăm nàng, mà là tới vấn tội.
Cũng phải, hắn đến thăm nàng làm gì? Năm mươi trượng này xét đến cùng vẫn là do hắn ban tặng đấy, Đỗ sung hoa chỉ là thay hắn mở miệng mà thôi.
Rút tay ra khỏi chăn, Tịch Lan Vi chống thân mình muốn đứng dậy chào hỏi. Nhẹ nhàng hoạt động đã đau đớn tới kịch liệt, đau đến mức tim cũng đập nhanh hơn, đau đến mức khiến nàng phải mở miệng rên lên.
Nhưng nói cũng không nên tiếng, dù có ra sức lớn hơn cũng không phát ra một chút âm thanh nào. Thu Bạch cùng Thanh Hòa vốn đã khẩn trương đến mức nắm tay nhau, thấy thế cũng bất chấp thần sắc hoàng đế thế nào, một bước tiến lên trước đi tới đỡ nàng.
Hoắc Kỳ vẫn chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, không có biểu lộ nửa phần cảm xúc, giống như thật sự có thể tự nhiên mà nhận cái lễ này của nàng. Cho đến khi Thu Bạch và Thanh Hòa hợp lực đỡ nửa buổi cũng không thể làm nàng đứng lên, hắn mới nhíu mày nói “Miễn đi!”. Cái loại giọng điệu này nói cho nàng biết rõ là vì hắn không kiên nhẫn để đợi nữa.
Tịch Lan Vi nằm xoài xuống giường, cả người vô lực. Hoắc Kỳ không để ý nàng nữa, quay đầu đi hỏi ngự y: “Thế nào rồi?”
“Cũng không có gì đáng ngại.” Ngự y vái chào thật sâu rồi nói “Chỉ là… Cần phải điều dưỡng thật tốt một thời gian.”
Ngự y nói rồi trình lên phương thuốc, hoàng đế nhìn lướt qua liền hỏi: “Phương thuốc này… Nếu dùng Kim càng tán có phải càng tốt hơn đúng không?”
Ngự y khẽ giật mình, đúng sự thật mà đáp: “Tất nhiên… Kim càng tán chữa thương rất tốt, giảm đau lại càng tốt.”
“Vừa vặn.” Hoàng đế tùy tay gập phương thuốc lại, đưa cho ngự y, tùy ý nói “Vài ngày trước đã cho Diên Lệnh nghi không ít Kim càng tán, chắc cũng chưa dùng hết. Nếu thuốc kia chữa thương tốt, vậy phương thuốc này không cần dùng đâu.”
Một câu “Nếu như không đủ thì lại đi Tuyên Thất Điện lấy. ” còn chưa nói ra khỏi miệng, liền thấy Thanh Hòa và Thu Bạch đồng thời quỳ xuống, hắn sửng sốt, không rõ nội tình.
Thanh Hòa và Thu Bạch thật sự sợ hãi, cứ cảm thấy hoàng đế tới thăm chỉ là đi ngang qua thôi, nhưng ai ngờ chuyến ghé ngang này còn tệ hơn so với không ghé, không nghĩ rằng chuyến ghé ngang còn biến khéo thành vụng. Hoàng đế không muốn Tịch gia lạnh tâm nên cho Tịch Lan Vi dùng thuốc tốt nhất, nhưng lúc này hủy bỏ phương thuốc của ngự y…
Thu Bạch dập đầu, giọng nói run rẩy: “Bệ hạ, Kim càng tán kia…” Chần chờ một lát lại nói “Lệnh nghi nương tử vẫn nên dùng phương thuốc ngự y mới khai đi thôi…”
“Làm sao vậy?” Hoàng đế càng nghi hoặc hơn, nhìn nhìn hai người thần sắc khẩn trương, lại nhìn về phía Tịch Lan Vi đang nằm ở trên giường. Các nàng quỳ cách giường hơi xa chút, Tịch Lan Vi lại không nói lên tiếng được nên đang duỗi cánh tay ý muốn ngăn cản Thu Bạch.
Hoàng đế dời ánh mắt về lại trên mặt Thu Bạch, thanh âm lạnh lẽo tựa như dao nhỏ cứa lên mặt băng: “Kim càng tán kia làm sao? Ngươi nói cho rõ.”
Bình luận