Beta: Huệ Hoàng Hậu
“Giải thích rất rõ ràng.” Sở Tuyên hơi gật đầu, trong ánh mắt là trầm ổn và hai phần cân nhắc.
Linh Cơ vừa mới bị Hoàng Đế mắng hai câu hiện tại vẫn đang quỳ, khi nghe Sở Tuyên nói thì vội vàng ngẩng đầu lên, nhăn mày, giọng nói the thé: “Sở đại nhân đừng trách bổn cung lắm miệng. Đại nhân vâng mệnh điều tra vụ án phải luôn cẩn thận mới tốt, làm sao có thể vừa nghe vài câu giải thích của Diên tài tử liền giúp nàng giải vây ngay trước mặt tất cả mọi người? Đại nhân hành sự không khỏi quá mức vội vàng…..”
“Là hành sự vội vàng hay là có người nhờ vả?”
Tiếng nói chuyện chậm rì rì khiến Tịch Lan Vi rùng mình. Nàng nghiêng đầu nhìn lại, trong lòng lập tức cười lạnh: Nàng ta cùng Linh Cơ có nhiều thù oán cũ như vậy thế nhưng có thể mở miệng nói chuyện giúp Linh Cơ? Như vậy đúng là khó cho Đỗ thị vì phải mở miệng nói giúp kẻ thù cũ…Xem ra hiện tại nàng ta hận mình hơn Linh Cơ rất nhiều.
“Tất cả mọi người đều biết ngài và Thẩm đại nhân Thẩm Ninh là họ hàng xa.” Đỗ thị nở nụ cười tiếp tục nói, “Sở đại nhân có thể tiếp nhận điều tra vụ án này là do Thẩm đại nhân tiến cử đúng không? A… Suýt chút nữa bản cung đã quên, phu nhân của Thẩm đại nhân – Mị thị có quan hệ rất thân với Diên Tài tử, chẳng lẽ Thẩm đại nhân muốn tránh hiềm nghi nhưng vẫn muốn giúp đỡ Diên tài tử cho nên để Sở đại nhân thay Thẩm đại nhân làm việc này?”
Đỗ thị nói một cách thong thả ung dung, không hề đề cập đến thích khách mà nói thẳng mối quan hệ của Tịch Lan Vi với mấy người bọn họ. Mặc dù Đỗ thị nói đến mối quan hệ của bọn họ có xa một chút nhưng vẫn đáng tin hơn nhiều so với việc Linh Cơ suy đoán lung tung là Tịch Lan Vi và thích khách có quan hệ mập mờ.
Không khí trong điện lập tức đình trệ, cung nhân nín thở, tất cả phi tần nhìn về phía Sở Tuyên. Hoàng Đế và Tịch Lan Vi thần sắc bình thường không có biến hóa gì, vẫn im lặng ngồi, nhưng Việt Liêu Vương Hoắc Trinh lại cười, sau đó chắp tay về Hoàng Đế trêu ghẹo: “Lúc trước thần đệ không biết là phi tần của hoàng huynh đều thích đoán mò và thích nói đùa như vậy.”
Ấn đường của Tịch Lan Vi nhíu chặt, lời nói của Hoắc Trinh rõ ràng là hoà giải, nhưng nàng nghe vào trong tai không thể không nghĩ khác… Kiếp trước tất cả đều là hắn tính kế tốt, ngay từ đầu đã là tính kế, hắn chưa bao giờ có chân tình với nàng. Kiếp này nàng đã vào cung làm phi, việc gì hắn phải giả mù sa mưa cố làm ra vẻ?
Nếu nàng có thể mở miệng nói chuyện thì ngay lập tức nàng sẽ khiến Hoắc Trinh câm miệng, nàng không muốn tiếp tục nghe hắn nói chuyện. Trước mắt là nàng không có biện pháp gì nên đành phải nghe.
Hoắc Trinh cố ý giảng hòa cũng chỉ nói đến đây, hắn nhìn thấy Hoàng Đế nhẹ nhàng chậm chạp mà cười, hắn vừa muốn mở miệng nói tiếp, Sở Tuyên lại mở miệng trước, khiến những lời Hoắc Trinh định nói nghẹn ở cổ họng.
“Thần đã tiếp nhận vụ án này thì không sợ người khác biết thần và Thẩm đại nhân là họ hàng xa.” Sắc mặt của Sở Tuyên tối xuống hai phần, hắn không hề tính toán ở trước mặt Hoàng Đế che dấu việc hắn không vui. Hắn nhàn nhạt liếc Đỗ Tài tử một cái rồi nói:
“Bệ hạ đồng ý để cho thần tiếp nhận vụ án này là chọn người tài không tránh thân thích. Nếu như có người dám nghi ngờ thần sẽ vì huynh trưởng và tẩu tử mà cố ý bảo hộ Diên Tài tử, như vậy có phải cũng nghi ngờ là Bệ hạ cố ý bảo vệ Diên Tài tử nên mới dùng thần hay không?”
Lời này cũng quá lớn mật, nhưng nếu muốn trị tội cũng không phải hắn sai. Đỗ thị nghe xong thần sắc chấn động, cắn chặt hàm răng lăng lăng không nói nên lời.
Sở Tuyên quay lại nghiêng đầu, tầm mắt hạ xuống, chắm chú nhìn Đỗ Tài tử đang ngồi ngay ngắn tại chỗ: “Cho dù tất cả mọi người đều biết Thẩm phu nhân Mị thị và Diên tài tử có quan hệ thân thiết thì sao? Cũng không liên quan gì đến việc phá án của thần. Thần đã nhận vụ án này thì tự biết không thể làm Hoàng Thượng thất vọng, mỗi một tiếng nói, một hành động đều thận trọng không hề có ý định che chở Diên Tài tử.” Bỗng nhiên tạm dừng, Sở Tuyên nói chậm lại một chút: “Nếu như thần đã tiếp nhận vụ án này, vậy thần có quyền, có trách nhiệm dựa vào chính bản thân mình phán đoán xem ai khả nghi, ai có thể tin tưởng. Đây là chức trách của thần, cũng là chức trách của Cấm Quân Đô Úy phủ.”
Sở Tuyền nói năng có khí phách, khuôn mặt vẫn luôn trầm ổn thản nhiên, môi mỏng khẽ mở nói ra từng chữ vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai của mọi người. Nói có sách mách có chứng, tự tin mười phần, tất cả mọi người nghe được đều hít sâu một hơi, giật mình ngồi im tại chỗ.
Giọng nói lạnh đi hai phần, Sở Tuyên dời mắt khỏi Đỗ thị, lạnh nhạt nói thêm một câu: “Những nghi kỵ vô cớ, thần chỉ giải thích một lần này.”
Không khí yên lặng thật lâu. Sở Tuyên vừa nói xong, ánh mắt của Hoàng Đế chậm rãi đảo qua mặt mọi người giống như chờ có người tiếp tục nói chuyện, nhưng lúc này không có ai dám mở miệng.
Cuối cùng, Hoàng Đế đứng thẳng lên, mọi người chưa kịp hoàn hồn thì hắn đã đi đến quá nửa đại điện. Linh Cơ đã quỳ rất lâu nhưng kịp hoàn hồn đầu tiên, theo bản năng mở miệng muốn tiếp tục biện giải và ngăn lại Hoàng Thượng: “Bệ hạ…”
“Hỏi vậy cũng đã đủ rồi.” Bước chân của Hoàng Đế dừng lại, quay đầu liếc Sở Tuyên một cái, sau đó nhìn Tịch Lan Vi:
“Sở Tuyên trở về tiếp tục điều tra. Vết thương của Diên Tài tử còn phải đổi thuốc, đừng trì hoãn.”
Tịch Lan Vi nghe xong hai má ửng hồng. Nàng nhìn thấy hắn dừng lại, rõ ràng là đang đợi nàng. Nàng liền cúi đầu đứng dậy, ở dưới ánh mắt soi mói của mọi người, nàng nhẹ nhàng bước gót sen đi đến bên cạnh hắn, tùy ý để hắn cầm tay nàng.
Hoắc Kỳ cúi đầu ôm nàng, nhẹ giọng nói: “Cùng trẫm đi Vân Nghi các, vừa lúc trẫm cũng còn có chút chuyện khác.”
Chuyện khác?
—
Mấy vị Y nữ phụ trách đổi dược cho Tịch Lan Vi đã đợi ở Vân Nghi các rất lâu, bọn họ vừa thấy Hoàng Đế cùng tiến vào liền vội vàng hành đại lễ.
Hoắc Kỳ gật đầu rồi nói: “Trước tiên đổi thuốc cho Diên Tài tử đi. Viên Tự, đi truyền ngự y tới, trẫm có chuyện hỏi.”
Không biết là Hoàng Đế muốn hỏi ngự y cái gì, mấy vị Y nữ cũng không dám nhiều lời, động tác mau lẹ rửa miệng vết thương giúp Tịch Lan Vi sau đó thay thuốc mới. Sau khi Tịch Lan Vi vừa mặc xong quần áo thì thái giám bẩm báo là ngự y đã đến.
Sau một phen chào hỏi vấn an, Hoàng Đế mở miệng nhàn nhạt hỏi ngự y: “Vết thương trên vai của Diên tài tử bao lâu thì có thể khỏi?”
Ngự y cúi chào sau đó nói đúng sự thật: “Tài tử nương tử bị một kiếm này đâm thương không nhẹ, muốn khỏi hẳn ít nhất cần hơn một tháng.”
Lâu như vậy…
Tịch Lan Vi cắn cắn môi dưới, mấy ngày hôm nay làm việc gì cũng không tiện, nàng cảm thấy rất bực bội và không kiên nhẫn. Tuy đã được bôi thuốc có hiệu quả giảm đau rất tốt, nhưng đôi khi cũng quên mất bản thân đang bị thương, nhưng chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng đau đến chảy nước mắt.
“Ừ, không vội. Chậm rãi dưỡng thương, chỉ cần không lưu lại bệnh căn là được.” Hoàng Đế gật gật đầu, lại nói: “Trẫm cho gọi ngươi đến là muốn hỏi, cổ họng của Diên Tài tử ngươi có thể trị khỏi được không?”
Ngự y cả kinh, Tịch Lan Vi cũng cả kinh.
Ngự y ngẩng đầu lên nhìn thấy thần sắc của Hoàng Đế liền cảm thấy một trận áp lực. Nghe Hoàng Đế nói chuyện, giọng nói bình bình đạm đạm giống như chỉ hỏi hắn có thể chữa khỏi hay không mà thôi. Nhưng xem thần sắc… chính là không chấp nhận hắn nói không thể.
Ai cũng biết giọng nói của Tịch Lan Vi là vì bị độc nên mới không nói được. Cũng không biết độc đó mạnh đến cỡ nào mà ngay lúc Tịch Lan Vi trúng độc liền ngất tại chỗ, sau khi tỉnh lại cổ họng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Ngự y kinh hồn táng đảm trầm mặc một lúc lâu, vẫn không dám nói ra lời “không thể trị khỏi”:
“Thần… Thần cần phải bắt mạch khám qua trước, sau đó về Thái Y Viện cùng các vị ngự y, thái y nghiên cứu một phen…”
“Ừ, như vậy không cần khám trước.” Hoàng Đế cười nhạt nói: “Các ngươi chọn một ngày cùng nhau tới khám, sau đó cùng nhau nghiên cứu ra biện pháp là được. Tránh trường hợp chỉ có một mình ngươi bắt mạch sau đó về Thái Y viện nói không rõ ràng, như vậy cũng không có gì hữu dụng.”
“…” Ngự y bị Hoàng Đế nói nghẹn họng, không biết phải nói thêm gì. Đầu óc một mảnh mơ hồ không thể suy nghĩ cẩn thận, chính mình chỉ bị gọi tới Vân Nghi các một chuyến thôi, sao tự nhiên lại nhận một củ khoai lang phỏng tay thế này [1]…?!
[1]khoai lang phỏng tay: có thể hiểu là việc khó khăn vất vả mà không ai muốn nhận cả.
Tịch Lan Vi nhìn ngự y cáo lui rời đi mà trên mặt thấp thỏm, nàng hồi tưởng một lần thần sắc biến hóa của Ngự y, rốt cuộc nhịn không được bật cười. Nàng đi đến bên cạnh Hoắc Kỳ rồi ngồi xuống, phát hiện hắn trộm nhìn mình rồi cố ý giả vờ đang phẩm trà không để ý đến, nàng túm lấy tay trái của hắn rồi viết: “Bệ hạ đừng làm khó dễ ngự y.”
“Ừ…” Hoắc Kỳ rầu rĩ nói, chung trà không rời đi môi của hắn.
Tịch Lan Vi nhíu nhíu mày, nhìn hắn một bộ thảnh thơi cố tình ko để ý nàng, cúi đầu suy nghĩ một chút, nàng đứng dậy đi đến bàn lấy giấy bút tới, sau đó rất nghiêm túc trải giấy ra trước mặt hắn, mở to đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn.
“…” Hoắc Kỳ liếc nhìn tờ giấy trắng: Có ý tứ gì? Hắn lười không muốn nói chuyện, nàng trực tiếp nghĩ hắn cũng không thể nói chuyện? Sau đó mang giấy ra cho hắn viết?
Hoắc Kỳ nhìn chung trà trên tay phải, hắn liền nhấc ra khỏi miệng rồi nói với Tịch Lan Vi một câu: “Trẫm đang uống trà, ngươi đừng quấy!”
Sau đó lại bưng chung trà đưa lên miệng.
“…” Nàng biết rõ là hắn cố ý đùa nàng, Tịch Lan Vi vẫn nhịn không được mà hơn thua với hắn lần này. Nàng tùy ý để hắn dùng tay phải tiếp tục bưng chung trà lên uống, nàng nhìn tay trái của hắn một cái sau đó dịu dàng cười cầm lấy bút lông chấm mực rồi nhẹ nhàng đặt vào tay trái của hắn.
Hoắc Kỳ sửng sốt, ngay sau đó hắn cơ hồ là theo bản năng liền cầm ổn bút lông. Hắn nhàn nhạt nhìn nét cười trộm trên mặt nàng. Hoắc Kỳ uống nốt ngụm trà cuối cùng trong chung, rồi để bút xuống: ” Không phải lo lắng, trẫm làm như vậy là để bọn họ cố gắng hết sức làm việc.”
Lúc này Tịch Lan Vi mới thở phào một hơi. Đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy vị Đế vương này thực sự là… hỉ nộ vô thường, nhưng hắn vẫn luôn giữ lời hứa. Hắn có thể giải thích rõ ràng với nàng như vậy thì sẽ không sợ một lúc nữa hắn lại “hỉ nộ vô thường”.
Vì thế lúc Hoắc Kỳ buông chung trà xuống thì nhìn thấy Tịch Lan Vi mỉm cười thêm trà cho hắn, bộ dáng của nàng nhã nhặn lịch sự vô cùng hoàn hảo.
Tay của Tịch Lan Vi vừa mới để chung trà xuống liền bị Hoắc Kỳ nắm lấy, Tịch Lan Vi ngẩng đầu nhìn lại, thấy hắn mang ý cười thật sâu: “Ai nói cho ngươi biết trẫm có thể viết bằng tay trái?”
Hắn tin tưởng vạn phần là ngay cả Cảnh Phi – người chấp chưởng phượng ấn cũng không biết.
Tịch Lan Vi nghiêng đầu, chớp chớp mắt, rõ ràng là đang nói: “Không ai nói cho a…”
Hoắc Kỳ thở dài, sửa miệng lại hỏi: “Sao ngươi đoán được? Dựa vào chỗ nào mà nhìn ra?”
Cách hỏi này mới đúng…
Tịch Lan Vi nín cười, kéo tờ giấy đến trước mặt mình, chữ viết nhẹ nhàng thanh thoát: “Chắc bệ hạ cũng biết cầm bút lâu thì trên cán bút sẽ lưu dấu tay?”
Hoắc Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, lưu lại thì sao?”
Ý cười của Tịch Lan Vi càng đậm, tiếp tục viết: “Lần đầu tiên thần thiếp đi Tuyên Thất Điện, lúc chuẩn bị cáo lui thì gặp Việt Liêu Vương cầu kiến, để tránh xảy ra không vui, bệ hạ liền cho thần thiếp ngồi ở bên cạnh, bệ hạ còn nhớ rõ?”
Hoắc Kỳ lại gật đầu: “Nhớ rõ.”
“Bút lông trong tay Bệ hạ có dấu tay ở phía bên phải trên cán bút, có thể thấy được dấu tay đó lưu lại khi cầm bút bằng tay trái.”
“…” Hoắc Kỳ không còn lời gì để nói. Thật hay cho nàng ấy, lúc đó vừa sợ hãi vừa lúng túng mà nàng ấy vẫn còn tâm tư để quan sát việc này.
Lần thứ hai hắn nâng chung trà lên phẩm[2], hương vị giống như đúc với chung trà lúc nãy. Vì thế sắc mặt Hoắc Kỳ nghiêm nghị, tay trái cầm lấy bút lông viết trên giấy: “Trẫm uống ngán rồi, có thể đổi trà hạnh nhân đi.”
[2] Phẩm: đầy đủ là phẩm trà, hiểu là uống trà, thưởng thức trà.
Lời hắn viết rất khách khí, giọng văn thương lượng, nhưng Tịch Lan Vi trả lời lại không hề khách khí: “Vết thương trên vai của thần thiếp chưa lành, không tiện làm việc, mong bệ hạ bao dung.”
Hoắc Kỳ buồn bực. Trước đây hắn cũng như người khác – cảm thấy nàng lả lơi ong bướm, hiện tại càng lúc càng hắn thấy được rõ… Cho dù nàng thật sự lả lơi ong bướm, những lúc hắn ở cùng với nàng, tâm trí hắn hoàn toàn không hề nghĩ đến điều đó.
Bình luận