***
Cố Hồng Quân leo được đến cấp bậc này của thương nhân thì trên cơ bản đều có một chân ở hai giới chính trị và thương nghiệp, biết được không ít cơ mật mà chỉ người phía trên mới biết.
Ví dụ loại cơ mật như trên thế giới này có tồn tại yêu quái.
Hơn nữa nhờ cơ duyên xảo hợp mà ông ấy trở thành hàng xóm với ông của Ung Trạch là Ung Chỉ, hai ông lão cũng rất hợp tính nhau, sau khi Cố Hồng Quân về hưu một nửa thì hai người thường rủ nhau đi chơi đánh golf các thứ, ông cũng có biết một chút về Ung Trạch, người thừa kế tương lai.
Nghe nói mấy năm nay cậu đã xuống núi, bắt đầu tiếp xúc với đạo lý đối nhân xử thế ở dưới núi, cũng là để chuẩn bị cho việc tiếp quản hiệp hội yêu quái sau này.
Cố Hồng Quân từng gặp Ung Trạch vài lần, ấn tượng đều không tệ.
Tốc độ trưởng thành của yêu quái không chỉ chậm về mặt tuổi tác, mà còn vì tuổi thọ quá dài nên trí lực sẽ phát triển chậm hơn và ngây thơ hơn so với loài người cùng trang lứa.
Nhưng mà Ung Trạch không hề kém hơn nhân loại mà còn thông minh xuất sắc, thái độ đối nhân xử thế rất ung dung chừng mực. Một đứa trẻ như vậy, ông ấy khó lòng không thích.
Nhưng mà… phần yêu thích này đã dừng lại khi thấy Ung Trạch xuất hiện trong phòng U U một giây trước.
“Tiểu Trạch.”
Ông lão ở cửa nhìn hai người bằng vẻ mặt vô cảm.
“Cháu ở đây làm gì vậy?”
U U thấy ông nội gọi tên Ung Trạch thì kinh ngạc nói: “Ông nội biết anh Ung Trạch ạ?”
Cố Hồng Quân nhẹ nhàng giữ cánh cửa khép lại, bởi vì thân phận của Ung Trạch đặt biệt nên nếu kinh động đến những người khác trong nhà, sẽ rất khó giải thích nguyên nhân Ung Trạch làm sao lướt qua nhiều người hầu dưới lầu như vậy mà xuất hiện ở đây.
“Biết, ông còn biết ông nội của hắn.” Cố Hồng Quân vẫy tay với U U, bạn nhỏ ngồi trên thảm chạy chậm đến, sau đó được ông nội ôm lên.
U U ngồi trong khuỷu tay của Cố Hồng Quân hoàn toàn không nhận thấy được bầu không khí vi diệu hiện tại, bé rất vui vẻ vỗ tay: “Cháu biết rồi! Nhất định là vì mọi người là hàng xóm đúng không! Nhà ở phía bên kia là của ông nội anh Ung Trạch đúng không ạ?”
Là ông nội của thằng nhãi ranh muốn lừa gạt cháu gái ông.
“Chào ông ạ.” Ung Trạch vô cùng bình tĩnh chào hỏi với Cố Hồng Quân: “Cháu ở đây để chơi với U U.”
Biểu cảm của Ung Trạch thật sự quá bình lặng, rốt cuộc cậu đã từng là yêu quái sống kiểu quần cư trong rừng rậm, rất khó để nhận ra muốn gặp U U nên đến tìm bé là một hành động có gì không đúng.
Thậm chí cậu còn dùng đôi mắt trong suốt không chút xấu hổ nào mà nhìn chăm chú Cố Hồng Quân, tựa như còn có chút nghi hoặc vì sao ông ấy trông có vẻ nghiêm túc.
Cố Hồng Quân: “…Hai người các cháu tới đây.”
Sau khi Cố Hồng Quân ngồi xuống trên sô pha nhỏ, Ung Trạch liền giải thích một chút quá trình hai người quen biết nhau với ông ấy.
U U không có việc gì làm nên chạy đến cạnh Ung Trạch, tay nhỏ nắm lấy ngón trỏ của Ung Trạch, an tĩnh đứng bên cậu lắng nghe.
Cảnh tượng này… giống như đã thấy qua ti vi.
U U tìm kiếm tình tiết ngôn tình đã từng xem, chỉ loáng thoáng nhớ được có nam nữ chính bỏ trốn bị người lớn bắt được, hình như cũng sẽ bị vặn hỏi giống thế này.
Cố Hồng Quân nghe Ung Trạch nói xong thì gật gật đầu, nhưng vẫn nghiêm túc nói:
“Mặc kệ là thế nào, muốn chơi với nhau thì có thể chơi vào ban ngày, vì sao có thể tùy tiện vào phòng con gái lúc tối được? Còn U U nữa, con gái thì phải có ý thức phòng bị, nếu người đến là kẻ xấu thì sao bây giờ?”
U U chớp chớp mắt: “Anh Ung Trạch không phải người xấu ạ.”
Ung Trạch cũng nghi hoặc: “Ông Cố, vì sao chỉ có thể chơi vào ban ngày ạ? Buổi tối và ban ngày có gì khác nhau sao?”
U U gật đầu theo, hai người đều dùng ánh mắt ngây thơ hoàn toàn không hiểu gì nhìn Cố Hồng Quân, ngược lại là khiến một người lớn hỏi chuyện như ông ấy không biết nên trả lời vấn đề này kiểu gì.
“Chuyện này…”
Hai ánh mắt tò mò cùng nhìn thẳng vào ông ấy.
“Bởi vì…”
Ông lão bị ánh mắt ngây thơ kia đánh bại, xua tay, vô lực giải thích: “Bởi vì sẽ chậm trễ thời gian đi ngủ, ban ngày ngủ dậy rồi cùng chơi cũng không khác nhau mấy.”
Ung Trạch và U U bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
“Ra là vậy.”
“Vậy ngày mai anh có rảnh không? Có thể tới chơi với em chứ ạ?” U U nắm tay áo của Ung Trạch, đôi mắt sáng lấp lánh: “Ngày mai em vẫn ở nhà của ông nội! Ông còn bảo mai sẽ có bà nội và hai bác lớn đến! Anh cũng tới được không?”
Ung Trạch nửa ngồi xổm xuống nhìn thẳng bé, ý cười chạm đến đáy mắt: “Được.”
U U vui vẻ nắm tay Ung Trạch, không hiểu sao lại vung tay lên, bé đong đưa lúc lắc như một bé chim cánh cụt lảo đảo lắc lư.
Cố Hồng Quân nhìn Ung Trạch trở tay cầm bàn tay nhỏ của bé gái, ngây thơ vung vẩy theo bé, có chút muốn nói lại thôi.
Thôi vậy…
Trẻ con thì biết cái gì, là do đầu óc người lớn bọn họ lúc nào cũng đen tối TAT.+
2/7/2022
Bình luận