Chương 78:
Không biết Chung Hiểu Âu nghĩ gì, cứ thế mà ôm lấy Cố Minh từ sau lưng, vẻ mềm mại cùng hương thơm người phụ nữ ôm trong lòng dễ diễn khiến người ta mất hồn.
Cố Minh bị cái ôm này làm ngẩn ra, sớm đã quên đi những lời muốn nói, đang là ban ngày ban mặt, vô cùng tỉnh táo, nỗi nhớ lâu ngày tích tụ, những dây dưa muốn nói lại sợ làm phiền tới người ấy, thời gian dường như dừng lại, Chung Hiểu Âu khẽ dán vào lưng Cố Minh, cô thật sự to gan hơn, nhưng tới lúc này, cũng đã run lẩy bẩy.
Cố Minh giơ ngón tay lên, gõ vào tay cô, “Buông, trên tay có dầu.”
Chung Hiểu Âu vội vàng buông Cố Minh ra, đi lấy khăn giấy lau tay cho cô ấy.
Thu dọn một lúc, Cố Minh gặm mấy chiếc chân gà, cũng không quá đói. Chung Hiểu Âu ngồi trên sô-pha, một tay chống cằm tỉ mỉ ngắm Cố Minh, mắt Cố Minh, mày Cố Minh, một điều ước to lớn của Chung Hiểu Âu chính là có ngắm Cố Minh một cách tỉ mỉ, quang minh chính đại, không cần cẩn thận, dọc từ đôi mắt tới đôi môi cô ấy, không phải né tránh ánh mắt mà có thể đón lấy ánh mắt của cô ấy, nhìn khuôn miệng đóng mở khi nói chuyện của cô ấy, lúc không nói chuyện cũng có thể tỉ mỉ ngắm nhìn đường môi của Cố Minh. Chung Hiểu Âu điên rồi, bản thân cô cũng biết, khi Cố Minh không để ý tới cô, cô giống như người sống dở chết dở, vừa quan tâm cô, cô liền cảm thấy mây mù toàn Thành Đô giống như được giải phóng, có bệnh, chính là như thế.
Cố Minh thấy Chung Hiểu Âu nhìn rất nhập tâm, dù có điềm tĩnh tới đâu cũng không chịu nổi ánh mắt trực tiếp nhiệt tình như thế, cô ấy đổi tư thế đan chéo chân, vô thức đưa tay ra che nửa khuôn mặt của mình.
Chung Hiểu Âu cảm thấy thú vị, biết ý cười nói, “Ban nãy chị nói muốn ăn cùng em, chị muốn ăn gì? Ăn ở ngoài hay ăn ở nhà?”
Vừa nhắc tới ăn cơm, Cố Minh liền thấy túng quẫn, nhưng cô ấy vẫn ra sức giả vờ, bàn tay che nửa khuôn mặt vô thức che kín hơn, Cố Minh vén tóc mái trước trán, lại sờ môi dưới, “Em hẹn tôi, em sắp xếp đi.”
Tần suất co giãn đồng tử của Chung Hiểu Âu có chút bất thường, may mà tâm trạng cô cũng coi như không tệ, cho nên đầu óc vẫn đủ dùng, không nên nghiên cứu tận cùng việc ai hẹn ai với phụ nữ, quan trọng là có thể cùng nhau ăn cơm.
“Vậy thì ăn ở nhà đi, chúng ta ít ăn ở ngoài thôi.”
“Chúng ta” có ý gì? Cảm giác giống như sau này có thể thường xuyên ăn cùng nhau, thật ra ăn một mình rất nhàm chán, may mà nhiều năm qua Cố Minh đã thành thói quen, cho nên bản thân không có yêu cầu quá cao với đồ ăn, tóm lại có thể đối phó được là được. Có một số chuyện nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, có lẽ Cố Minh bị ám ảnh rối loạn cưỡng chế, nhất định muốn tìm ra bằng chứng, nhưng có lẽ Mộc Dao nói đúng, tình cảm không có nhiều lí lẽ, cũng chẳng có nhiều dẫn chứng để chứng minh tới thế, giống như cô ấy, trước đây vẫn là người dị tính, nhưng dị tính luyến ái liệu có xem phim về hai người phụ nữ mà bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ không? Cố Minh khẽ cong lưng, lắc đầu, cô ấy vẫn luôn giữ mình, trước đây ở bên Thạch Lỗi nhiều năm như thế, trước giờ chưa từng có chút ý định nào với những người đàn ông khác, cô ấy quá bó buộc bản thân. Thật ra tới hai ba năm sau, cho dù Thạch Lỗi không nɠɵạı ŧìиɦ, Cố Minh cũng có thể cảm nhận được sự xa cách của Thạch Lỗi với bản thân, mà cô ấy đối với Thạch Lỗi, có bao nhiêu yêu thích đây? Có lúc Cố Minh không muốn về nhà, thích một mình ở trong văn phòng tăng ca. Nếu ở cạnh nhau là một loại gánh nặng, có lẽ đã không còn thích nữa. Cố Minh sống hơn ba mươi năm cũng chỉ có một mối tình, cho rằng tình yêu có dáng vẻ như thế, cô ấy chống cằm nhìn Chung Hiểu Âu lục tủ lạnh trong phòng bếp, không biết Chung Hiểu Âu đang làm gì, nhưng bản thân thật sự muốn yêu đương với một người phụ nữ sao?
Chiếc gương trên bàn trà in lên khóe miệng cong cong của Cố Minh, cô ấy nhíu mày, vỗ lên mặt, vội đứng dậy tới phòng bếp, hỏi, “Sao thế?”
“Trong tủ lạnh không có gì cả, chúng ta đi siêu thị mua chút đồ đi.” Chung Hiểu Âu quay người lại đụng phải Cố Minh đang đi tới chỗ tủ lạnh, không có lúng túng, cũng chỉ là… ngực chạm ngực…
Cố Minh cảm thấy bản thân sống hơn ba mươi năm, cũng chưa từng xấu hổ như thế, vội vàng lui khỏi phòng bếp, về phòng ngủ thay quần áo.
Chung Hiểu Âu cúi đầu nhìn ngực, bưng cốc nước trên bàn cẩm thạch uống một ngụm.
Không lâu sau, Cố Minh thay quần áo xong ra ngoài, không biết có phải muốn đi dạo phố hay không, Cố Minh mặc rất nhàn nhã, chỉ có áo hoodie và quần jeans đơn giản.
Thật ra Chung Hiểu Âu không cố ý, cô thật sự lo lắng với thời tiết lạnh thế này, sợ Cố Minh bị lạnh, thế là đợi sau khi Cố Minh thay quần áo xong ra ngoài, liền sờ đùi cô ấy, “Phó tổng Cố, chị mặc quần giữ nhiệt chưa?”
Cố Minh vốn là người có cơ thể mẫn cảm, bị Chung Hiểu Âu sờ như thế, nhất thời da dẻ có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng cô ấy vẫn giả vỡ bình tĩnh, quay người lại, vỗ vỗ, “Không, em mặc không?”
“Em không mặc, em còn trẻ, kháng lạnh, em sợ chị lạnh.”
“Thế nên tôi già rồi?” Cố Minh nghẹn một hơi trong cổ họng, cánh cửa này đã không ra nổi nữa rồi, đang yên đang lành lại nói tới chủ đề quần giữ nhiệt làm gì chứ.
“Không ạ.” Chung Hiểu Âu vội vàng níu lấy tay Cố Minh, mở cửa, ấn thang máy, đầu óc có chút chập cheng, lúc tốt lúc hỏng.
Siêu thị trong ngày làm việc, không quá đông, Chung Hiểu Âu đẩy xe đẩy, sánh vai đi bên Cố Minh, cuộc sống thường ngày cô từng mơ tưởng, cứ đột ngột trở thành hiện thực như thế, có chút mơ màng, cho nên cô cảm thấy thỉnh thoảng đầu óc chập mạch cũng có nguyên nhân của nó.
Chung Hiểu Âu lục tủ lạnh nhà Cố Minh, gọn gàng ngăn nắp tới nỗi ngoài hai chai nước khoáng, không có một thứ gì hết. Cô đến từng khu đều lấy rất nhiều đồ, Cố Minh rất ít khi tới những nơi như siêu thị, cũng mặc Chung Hiểu Âu.
“Nhà chị còn dầu gội đầu không?” Chung Hiểu Âu hỏi.
“Chắc là còn.”
“Hay là mua hai chai đi, hôm nay giảm giá.”
“Chị thích dùng loại sữa tắm nào?”
“Không cố định.”
“Vậy mua loại này đi, hương loại này tương đối nhạt.” Chung Hiểu Âu nặn một chút ra mu bàn tay, đưa tới, để Cố Minh ngửi, Cố Minh hơi cúi đầu, cảm thấy cũng được, “Được.”
“Tối nay muốn ăn cá không?”
“Món tủ của em là gì?” Cố Minh hỏi.
“Dạ?” Chung Hiểu Âu gãi đầu, cô làm gì có món tủ, chỉ là biết làm một số món ăn hàng ngày của Tứ Xuyên mà thôi, “Thịt xào, đậu hũ Tứ Xuyên, cá sốt cay, tối nay làm những món này đi.”
“Em biết nấu hết à?” Cố Minh có chút nghi hoặc nhìn cô.”
“Biết làm món đơn giản ạ.”
“Được rèn luyện từ bạn gái lúc trước của em à?” Cố Minh giúp Chung Hiểu Âu đẩy xe.
“Em không có bạn gái cũ.” Chung Hiểu Âu thấy tay Cố Minh và mình đặt trên xe đẩy, phải thế nào để tự nhiên bàn tay phủ lên bàn tay đây?
“Vậy em biết bản thân mình thích con gái từ khi nào?” Cố Minh vô thức nhích tay lại một chút.
“Từ khi đi học ạ.”
“Em từng thích bao nhiêu người?”
Chung Hiểu Âu quay đầu sang nhìn Cố Minh, tại sao hôm nay phó tổng Cố lại hỏi nhiều vấn đề vậy chứ? Cố Minh bị Chung Hiểu Âu nhìn lại, cũng ý thức được, chẳng phải bản thân hiếu kì sao? Nhưng không đợi câu trả lời của Chung Hiểu Âu, đẩy xe thẳng tới quầy thu ngân để thanh toán.
Vì siêu thị nằm gần nơi ở của Cố Minh, Cố Minh lười lái xe, nhưng vừa ra khỏi siêu thị, Chung Hiểu Âu không chút tiết chế mua hai chiếc túi ni-lông to, hai người tự giác mỗi người xách một túi, Chung Hiểu Âu còn muốn xách đồ trên tay Cố Minh, bị Cố Minh ngăn lại.
“Hình như là mua hơi nhiều.” Chung Hiểu Âu có chút lúng túng nói.
“Hình như không chỉ hơi nhiều thôi đâu.” Cố Minh xách túi tới mỏi tay, khoảng cách từ siêu thị về khu nhà không đủ để lái xe, tay không tản bộ mất hơn mười phút, còn xách theo hai túi đồ, đi về nhà, có chút chật vật.
“Hay là, chúng ta ngồi xe điện đi?” Thành Đô có rất nhiều xe điện, hiện tại khoa học phát triển, không cần sức người, Cố Minh từng thấy, nhưng chưa từng đi.
Chung Hiểu Âu đứng trước cửa siêu thị gọi một chiếc, nhận lấy túi đồ từ tay Cố Minh, lại đỡ Cố Minh lên xe, không gian trong khoang xe điện nhỏ hẹp, hai túi nguyên liệu đặt một bên, cô và Cố Minh ngồi một bên, không biết bác tài làm sao, tay lái không tốt cho lắm, lái xe không vững, cả đường chòng chành, lần đầu Cố Minh ngồi loại xe này, không biết làm gì, Chung Hiểu Âu vội nắm lấy tay cô ấy, nhưng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Minh cũng không quan tâm được nhiều như thế, nhích người lại gần Chung Hiểu Âu một chút, lật tay nắm lại tay cô, để giữ vững trọng tâm, không bao lâu đã tới nhà. Tủ lạnh của Cố Minh trước giờ chưa bao giờ được nhét đầy như thế, Cố Minh thật sự chưa từng làm việc nhà, trong mắt Thạch Lỗi, có lẽ cô ấy không được coi là người vợ tốt.
“Phải làm thế nào?” Cố Minh tới nhà bếp, hỏi.
“Chị nghỉ ngơi đi, em làm là được rồi.”
“Cùng làm đi, tôi cũng học một chút, nếu không chẳng biết làm gì cả.”
“Chị không cần học, chị muốn ăn gì em sẽ làm cho chị ăn, nếu không biết làm, em đi học là được.” Chung Hiểu Âu quay đầu, dịu dàng nhìn Cố Minh, Cố Minh có chút mất hồn.
“Có tạp dề không ạ?” Chung Hiểu Âu đặt bó cần tây vào trong bồn rửa. “À, không có.” Cố Minh nhìn quanh nhà bếp, bình thường cô ấy rất ít khi tự nấu cơm, nghĩ một lúc, “Hình như có một cái chưa dùng.” Chạy tới lục tung toàn bộ dụng cụ làm bếp trong ngăn kéo ngoài phòng khách, tạp dề, còn có găng tay. Chung Hiểu Âu chê găng tay phiền phức, chỉ lấy tạp dề, “Phó tổng Cố, có thể thắt giúp em không?” Hai tay Chung Hiểu Âu dính bột đậu nành, đang phết lên cá.
Cố Minh rũ tạp dề ra, nghiên cứu phải thắt thế nào, liền để Chung Hiểu Âu quay sang, đầu tiên là còng ra phía sau, sau đó thắt lại ở eo.
“Phó tổng Cố…”
“Ừ?” Giọng nói của Cố Minh dịu dàng, nhích gần thêm một chút, sửa cổ áo cho Chung Hiểu Âu.
Chung Hiểu Âu cảm nhận được hơi thở của Cố Minh, cảm thấy Cố Minh ở rất gần, gần tới mức có thể chạm tay vào.
“Sau này em có thể thường xuyên tới nhà chị nấu cơm cho chị không?”
Bình luận