Chương 157:
Quan Dĩ Đồng dựa vào cái cột bên ngoài khu nhà, nghĩ nghĩ, thấy hơi bẩn, lại ngồi thẳng người, cũng không còn sức mắng người.
Mộc Dao nhìn ví tiền của mình, trong ví cũng không có tiền mặt, trên người Quan Dĩ Đồng cũng không còn, ngay cả tiền mua màn thầu ở sạp hàng bên cạnh cũng không có.
“Đi thôi, tôi mời em ăn màn thầu là được chứ gì.” Mộc Dao nghiêng người níu lấy Quan Dĩ Đồng.
“Chị có tiền không?” Quan Dĩ Đồng hỏi.
“Trong ví em còn tiền lẻ đúng không? Gom vào có lẽ đủ.”
Mặt mày Quan Dĩ Đồng u sầu, vô thức lo lắng tới chuyến du lịch vòng quanh thế giới của hai người, nhưng loại lo lắng này chỉ kéo dài một giây, mặc kệ nó đi, hai người vừa xong ăn màn thầu lót dạ, điện thoại của Mộc Dao liền vang lên.
“Cậu tới nhà tôi à?” Cố Minh hỏi.
“Đúng thế, hiện tại còn đang ở ngoài khu nhà cậu này.”
“Cậu cho mẹ tôi tiền à?”
“À, Quan Dĩ Đồng cho đó, nói là bình thường cậu làm việc rất mệt.”
“Bao giờ hai người về, tôi chuyển tiền trả hai người.”
“Chuyển cái rắm, có bao nhiêu tiền chứ, chúng tôi tới Thượng Hải, tới thăm bố mẹ cậu thì có gì, chỉ là không ăn chực được, Tiểu Minh Minh, đói chết mất, cậu đừng chuyển trả chúng tôi, đợi chúng tôi về, cậu mời bọn tôi ăn cơm, trừ nợ đi.”
Cố Minh cũng không kiên trì, cô ấy biết Mộc Dao có lòng tốt, Cố Minh nhỏ tiếng nói, “Cảm ơn nhé.”
“Được rồi được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát.”
“Hôm nào xuất phát?”
“Ngày kia.”
“Chú ý an toàn, chơi vui nhé, Quan Dĩ Đồng có đang ở cạnh cậu không? Cậu đưa máy cho cô ta đi.”
“Ừm? Sao thế?” Quan Dĩ Đồng hỏi.
Cố Minh im lặng một lúc, nhưng nghĩ lại, vẫn nên nói cho Quan Dĩ Đồng biết, tuy cô ấy không quản, nhưng dù sao, công ty này cũng của họ Quan, “Công ty xảy ra chút chuyện.”
“Chuyện gì thế?” Một tay Quan Dĩ Đồng cầm điện thoại, một tay khác cướp màn thầu trong miệng Mộc Dao.
“Phó tổng Lý tự thành lập công ty, sau này có lẽ sẽ lôi hết quản lí của công ty đi, bao gồm cả giám đốc Văn, giám đốc Nhâm.”
“Chú Lý? Đại khái có bao nhiêu người?”
“Đơn từ chức tôi nhận được hiện tại có… có mấy người?” Cố Minh hỏi Chung Hiểu Âu bên cạnh.
“Bảy người.”
“Bảy người.”
“Không giữ được à?”
“Không giữ được.”
“Vậy thì để họ đi đi, tìm người khác vậy.”
“Cô nói dễ dàng như thế, những…” Cố Minh vừa nói một câu, lại ý thức được ngữ khí có chút không đúng, “Tôi biết rồi.”
“Vất vả rồi.” Quan Dĩ Đồng an ủi cho có lệ.
Cố Minh không quen được Quan Dĩ Đồng an ủi như thế, nhất thời nghẹn lại, tạm biệt rồi cúp điện thoại. Mấy ngày nay Cố Minh đã mệt gần chết, làm cách nào cũng không ngờ tới, là phó tổng Lý làm loạn.
Văn Siêu và giám đốc Nhâm cùng mấy người khác, trong mấy ngày Cố Minh quay lại Thành Đô, lần lượt nộp đơn từ chức cho cô ấy, vô vàn lí do xin nghỉ, nhưng Cố Minh đã biết, bọn họ sắp gia nhập công ty khác, tuy pháp nhân của công ty đó không phải là phó tổng Lý, nhưng ông chủ phía sau là ông ta. Hôm nay Cố Minh mới trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của phó tổng Lý, không gõ cửa, cũng không để người thông báo.
“Ôi chao, Tiểu Cố à, về rồi à?” Lý Toàn đương nhiên là một người đàn ông trung tuổi điển hình lại gian trá, ban đầu còn làm giọng điệu như nhà quan với Cố Minh, Cố Minh cũng không nể mặt, đi thẳng vào vấn đề, nói, “Phó tổng Lý, cái giới này ở Thành Đô, rộng tới đâu, tôi hay chú đều biết, chút chuyện kia, muốn giấu cũng không giấu nổi, chú làm như thế, cũng không tử tế lắm đâu.”
“Cháu đang nói gì thế? Tiểu Minh.” Lý Toàn còn giả vờ hồ đồ với Cố Minh.
“Chú cảm thấy tôi đang nói cái gì?” Vào văn phòng ông ta, Cố Minh không ngồi xuống, “Chú là thành viên cốt cán nhất của Quốc tế Kinh Điển, chú là người đã cùng chủ tịch định giang sơn, chú làm như thế, có xứng với chủ tịch không?”
Khóe miệng Lý Toàn cong lên nụ cười quái dị, ông ta dọn dẹp đồ đạc trên bàn, hờ hững xoay ghế sau lưng, “Nếu cháu đã nói tới vậy rồi, đúng, tôi thành lập một công ty khác, những người kia tình nguyện đi cùng tôi.”
Cố Minh cắn chặt môi, sắc môi tái đi vì quá tức giận, “Tiểu Cố này, sông có khúc người có lúc, cháu nhìn công ty hiện tại đi, sau này còn có tương lai không? Đi theo Quan Dĩ Đồng, có ý nghĩa không? Cháu suy nghĩ mà xem, hiện tại ở đây tiền lương của cháu được bốn trăm nghìn tệ đúng không? Theo tôi qua đó, tăng gấp đôi, cháu tự nghĩ đi, nghĩ xong rồi gọi điện cho tôi.” Nói xong, Lý Toàn cũng không quan tâm cô ấy, liền rời đi.
Mộc lúc lâu Cố Minh không lên tiếng, là không biết nên nói gì, mất một lúc lâu cũng không dịu lại được, sắc mặt cô ấy không quá tốt, Lý Toàn là nguyên lão thành lập công ty, hiện tại còn thăm dò kéo cô ấy đi. Phù! Cố Minh thở dài một hơi, lúc này mới ra khỏi văn phòng Lý Toàn, cô ấy đi tới cửa sổ cuối hành lang, Quan Dĩ Đồng rất biết cách tạo phiền phức, là bà chủ nhưng không xứng với chức vụ, thật ra Cố Minh cũng không than vãn, đảm đương lao khổ chịu oán thán, có lúc công việc rất phiền phức rất mệt mỏi, cũng từng nghĩ không làm nữa, nhưng luôn có thứ gì đó níu lấy cô ấy, khiến Cố Minh cảm thấy thỉnh thoảng chỉ có thể oán thán bản thân mà thôi, những thứ kia là gì? Là 10% cổ phần sao? Cuối năm ngoái, Quan Dĩ Đồng thực hiện lời hứa, trả cho cô ấy không ít tiền, có lẽ là vì nguyên nhân này, Cố Minh nghĩ, cũng có lẽ ở công ty này lâu rồi, thời thanh xuân đẹp đẽ nhất của cô ấy đều trưởng thành ở đây, trả giá ở đây, Cố Minh hi vọng có thể bản thân có thể nhìn thấy công ty lớn lên, lớn mạnh, không trở thành công ty tốt nhất trong ngành, nhưng cũng có tên có tuổi, huống hồ Quan Dĩ Đồng có điểm không đáng tin, nhưng cũng có điểm tốt, tuy Quan Dĩ Đồng thường xuyên hất tay không quan tâm, nhưng chỉ có Quan Dĩ đồng, thật lòng, hoàn toàn tin tưởng cô ấy, điểm này, chủ tịch trước kia cũng không làm được.
“Vẫn ổn chứ?” Không biết từ lúc nào Chung Hiểu Âu đã đi tới cạnh Cố Minh, dịu dàng hỏi.
“Không có gì.” Cố Minh xoa trán, con người đều có lòng riêng, nhưng lấy dao đâm sau lưng khi cô ấy và Quan Dĩ Đồng đi công tác, thật là, khiến lòng người nguội lạnh, đặc biệt là Quan Dĩ Đồng, còn không ngừng gọi chú Lý, chú Lý.
“Nhanh chóng tìm người, tìm quản lí, Trì Úy đâu? Trước đây Trì Úy từng làm ở phòng Nhân sự, em bảo Trì Úy phụ trách chính chuyện này, em giúp đỡ cô ấy, bảo cô ấy dẫn theo mấy người ở phòng Nhân sự, hiện tại là chuyện cấp thiết quan trọng nhất.”
“Xin lỗi, chuyện lớn thế này, em ở Thành Đô cũng không chú ý tới.”
Chung Hiểu Âu có chút hổ thẹn.
Sắc mặt Cố Minh có chút trầm trọng vỗ vai Cố Minh, “Lão hồ ly như Lý Toàn, ông ta sẽ không để em phát hiện đâu.” Nói xong, Cố Minh giẫm lên giày cao gót đi về văn phòng.
Chung Hiểu Âu gọi Trì Úy, Cố Minh nói tình hình cụ thể cho hai người, còn chưa kịp có thời gian oán thán, bận rộn liên tục tới khi nhân viên các phòng ban đã về hết, nhân viên phòng Tài nguyên nhân lực đều tăng ca, mọi người nhìn thấy Trì Úy cảm thấy rất thân thiết, dù sao trước khi lên tầng mười, Trì Úy cũng là một quản lí nhỏ ở đây.
“Chị Úy, lão yêu bà đi thật à?” Gần đây tin tức nhốn nháo, khắp nơi đều nghe thấy tin tập thể lãnh đạo cấp cao trong công ty muốn nhảy việc, tin tức rợp trời, khiến lòng người hoang mang.
“Ừm, đi rồi.”
“Cũng không thấy chị ta quay lại làm thủ tục.” Nhân viên phòng Nhân sự phải là người biết chuyện này sớm nhất, chỉ là, hiện tại, tất cả đơn từ chức đều ở chỗ phó tổng Cố, căn bản vẫn chưa chuyển xuống.
“Cuối cùng cũng đi rồi, con mẹ nói cuối cũng em cũng chờ tới ngày chị ta đi trước, chị ta không đi em cũng muốn đi rồi đây.” Một người khác trong phòng gào lên.
Không lâu sau, nhân viên phòng Kế hoạch bị Cố Minh gọi lên.
Chuyện như phản bội thế này có ảnh hưởng rất lớn tới công ty.
“Em muốn gọi điện cho người kia không?” Mộc Dao nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của hai người, không nhịn được hỏi.
Quan Dĩ Đồng nhún vai, “Nếu ông ta tỉ mỉ lên kế hoạch như thế, gọi điện thoại còn có nghĩa lí gì?”
“Em không mắng ông ta à?”
Quan Dĩ Đồng nghiêng đầu, gục đầu xuống vai Mộc dao, “Muốn đi thì trước sau gì cũng không giữ được.”
Mộc Dao không biết có phải bản thân mẫn cảm hay không, cảm thấy khi Quan Dĩ Đồng nói câu đó, có lẽ là nghĩ tới người yêu cũ của cô ấy. Trước cửa sổ nhà hàng, Mộc Dao im lặng một lúc lâu, nhưng không nói gì, chỉ xoa mặt Quan Dĩ Đồng, để cô ấy dựa gần thêm một chút, cô không nghĩ được nhiều như thế, thật sự, cũng chỉ muốn đi du lịch vòng quanh thế giới ba tháng với Quan Dĩ Đồng, không có người khác, như thế cũng khiến Mộc Dao cảm thấy đủ rồi, đã đủ rồi, nhưng con người thì lại tham lam, muốn yêu đương, muốn danh phận, muốn chiếm hữu, cô lắc đầu, thở dài.
“Sao thế?” Quan Dĩ Đồng hỏi.
“Không có gì, đi thôi, ăn xong rồi.” Mộc Dao xách túi.
“Đi uống rượu à?”
“… Uống một chút rồi về khách sạn.” Mộc Dao nói.
Có một số chuyện giống như có dự cảm, từ trường của con người cũng rất đặc biệt, đêm Thượng Hải sặc sỡ muôn màu, những nam nữ đô thành tươm tất, hai người lại tới quán bar lesbian, phụ nữ Thượng Hải có chút khác phụ nữ Thành Đô, có người nói tiếng Thượng Hải, ngọt ngào dính dính, hai người Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng nghe không hiểu, Quan Dĩ Đồng nói bartender pha rượu uống rất ngon, Mộc Dao bảo cô ấy kiềm chế một chút, nhưng tối đó, trong lòng Mộc Dao không hề thoải mái, ngay đến bản thân cô cũng không phân biệt rõ, đó là sinh lí, hay là tâm lí, Mộc Dao không muốn khiến hai người mất vui, nhưng cảm xúc xuống thấp, thấp tới mức cô uống rất nhiều rượu.
Mãi tới khi có người chạy tới nói chuyện với hai người, lúc này Mộc Dao mới hoàn hồn.
“Quý cô đây, bà chủ chúng tôi muốn mời cô tới phòng một chuyến.” Người tới, không quen biết, nhưng lời này là nói với Quan Dĩ Đồng.
“Bà chủ các cô là ai?” Quan Dĩ Đồng nhướng mày, Mộc Dao khoanh tay trước ngực, xem kịch.
Người đó lấy điện thoại ra, gọi điện thoại, bên trên hiển thị số điện thoại còn có tên gọi của Quan Dĩ Đồng, sắc mặt Quan Dĩ Đồng biến đổi, điện thoại trên bàn rung lên, Mộc Dao nhìn điện thoại rung lên không ngừng trên bàn, 11 con số, ngây người.
Bình luận