Phù Dung đi theo bà Năm vào trong căn phòng dành cho khách ở dưới tầng trệt.
Cô đặt con gái mình nằm lên giường, bé đã bớt nóng nhưng cả người đều đầy mồ hôi.
“Để tôi thay đồ cho con bé.”
Bà Năm đứng phía sau Phù Dung mà cất lời, trong tay đang cầm một cái váy size nhỏ nhất mà bà vừa mới kiếm được trong nhà.
“Để cháu làm cho.
Bác đi nghỉ đi ạ.”
Phù Dung làm sao dám phiền đến bà Năm như vậy, cô vội đưa tay ra giữ lấy chiếc váy.
“Phiền gì đâu chứ?”, Bà Năm vẫn không chịu buông tay, mà còn đến gần giường hơn, “Để tôi giúp cô.
Có người phụ một tay cũng dễ dàng hơn.
Con nít khi bệnh rất khó chiều đấy.”
Bà Năm vỗ vỗ trên tay của Phù Dung, nhỏ nhẹ khuyên nhủ.
Trong lòng Phù Dung cảm thấy bối rối, những cử chỉ bà Năm đang làm khiến cô nhớ lại khoảng thời gian còn ở tại nơi này cùng với bà.
Cô thở dài một tiếng:
“Vậy cháu phiền bác ạ.”
“Không phiền.
Thật sự không phiền.”
Bà Năm cười nhiều hơn, ánh mắt hiền từ.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này thì bà đã rất ưng ý rồi, nó khiến cho bà cảm thấy thân thuộc.
Dưới sự giúp đỡ của bà Năm, Phù Dung đã nhanh chóng thay cho Niệm Thâm một chiếc váy ngủ mới.
Bé lăn sang ôm lấy gối mà ngủ tiếp, hoàn toàn không nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ.
“Cô đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.
Có gì thì cứ gọi tôi nhé.
Tôi ở ngay phòng gần bên bếp ấy.”
Bà Năm thu dọn chỗ quần áo bẩn rồi hướng Phù Dung dặn dò.
“Cháu cảm ơn bác ạ.”
Phù Dung thật sự cảm kích bà.
Dù là bốn năm trước hay là hiện tại, bà Năm vẫn là người phụ nữ dịu dàng đối với cô như vậy.
Bà Năm rời đi, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng thở đều đều của Niệm Thâm.
Phù Dung hôn khẽ lên trán con bé rồi cũng bước ra ngoài.
Phù Dung đi ra phòng khách, nhưng lại chẳng thấy Từ Ngưng Viên đâu cả.
Bên trong bếp lại vang lên tiếng lục đục, Phù Dung nhíu mày, bước chân thật nhẹ mà đi về hướng đó.
Hình ảnh mà cô thấy được là người đàn ông cao lớn đang lụi cụi làm gì đó ở quầy bếp.
Trên lưng của anh vẫn còn y nguyên vết thương ghê sợ chưa được xử lý.
“Từ Ngưng Viên”, Phù Dung khẽ gọi.
“Hả?”, Từ Ngưng Viên bị tiếng gọi của Phù Dung làm cho giật mình, tay chân luống cuống khiến đổ vỡ, “Á.”
“Anh đang làm gì vậy?”
Phù Dung nghe thấy tiếng động xoong nồi va chạm với nhau mà thắc mắc bước sát đến.
“À.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung đã đến nơi rồi, anh có muốn giấu cũng không giấu được.
Vì vậy chỉ có thể ngượng ngùng gãi gãi đầu:
“Tôi muốn chuẩn bị chút gì đó cho em ăn tối, chắc em chưa ăn gì.
Nhưng mà… không được thành công lắm.”
Phù Dung nhìn cái thứ đen thui ở trong nồi, không nhìn ra được hình dạng món ăn gì.
Cô lại nhìn đến bộ dáng lấm lem, luống cuống của Từ Ngưng Viên, trong lòng lại khó chịu một trận.
“Anh ra ngoài đi.
Để tôi nấu cho.”
Phù Dung thật sự không muốn căn nhà bếp này bị một tay của Từ Ngưng Viên phá hủy đâu.
“Không được.
Em là khách mà.
Sao lại có thể xuống bếp được chứ?”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung xắn tay áo định nấu ăn thì vội vàng ngăn lại.
Anh đang muốn lấy lòng Phù Dung, để cô nàng tự vào bếp thì còn gì để nói nữa chứ.
Phù Dung bị Từ Ngưng Viên kéo ngược lại, khó chịu mà nhìn anh.
Thế nhưng khi Phù Dung nhìn thấy vết thương nơi lòng bàn tay của Từ Ngưng Viên đã khô cả máu lại, nhưng vẫn chưa được rửa đi thì liền không trách mắng nổi.
“Anh ra đây với tôi một lát.”
Phù Dung nắm ngược lại tay của Từ Ngưng Viên, kéo anh ra khỏi nhà bếp rồi nhấn cả người anh ngồi xuống ghế sô pha.
“Ngồi yên ở đây chờ tôi.”
Phù Dung trừng mắt ra lệnh.
Từ Ngưng Viên ngơ ngẩn không biết Phù Dung muốn làm gì, nhưng vẫn theo quán tính mà gật đầu đồng ý.
Từ Ngưng Viên đã chịu ngồi yên, Phù Dung liền quay lưng đi đến nơi lấy hộp cứu thương.
Khi đứng trước chỗ lấy đồ rồi thì Phù Dung mới giật mình.
Cô cũng tự nhiên quá rồi nhỉ? Đây rõ ràng là nhà của Từ Ngưng Viên mà? Thế nhưng mọi vị trí ở trong căn nhà này vẫn không hề thay đổi.
Chiếc hộp cứu thương vẫn nằm đúng chỗ cũ trong trí nhớ của cô.
Phù Dung bỏ qua những lấn cấn trong lòng.
Cô xách đồ quay trở lại phòng khách như không có gì xảy ra.
Từ Ngưng Viên cũng chẳng để ý lắm đến hành động tùy tiện này của Phù Dung.
Đối với anh, Phù Dung muốn làm gì trong căn nhà này cũng được, anh đều sẽ không phản đối.
“Đưa tay ra đây.”
Phù Dung trầm giọng nói, bàn tay vẫn thoăn thoắt lấy những vật dụng cần thiết từ trong hộp cứu thương ra.
Từ Ngưng Viên nghe lời răm rắp, Phù Dung bảo anh đưa tay, anh liền đưa tay về phía trước.
Miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười.
Anh biết cô đang muốn làm gì rồi.
Cô nàng đang đau lòng vì anh.
Muốn rửa vết thương cho anh chứ gì? Hắc hắc.
Từ Ngưng Viên trong lòng vui vẻ một trận.
Phù Dung lại không được thoải mái như vậy.
Cô vừa muốn bỏ mặc Từ Ngưng Viên, vừa không thể.
Bởi vì dù sao anh ta cũng vì cô mới bị thương.
Vì vậy mà quá trình sát trùng vết thương này diễn ra có chút thô bạo.
Phù Dung thẳng thừng đổ nước sát khuẩn vào lòng bàn tay của Từ Ngưng Viên, phần tiếp xúc lập tức nổi lên bọt trắng kèm tiếng xèo xèo.
Phù Dung nhìn mà cảm thấy đau giùm, thế nhưng người đàn ông ở bên cạnh cô vẫn không rên lên một tiếng.
Phù Dung lại thô bạo dùng bông gòn mà ấn mạnh vào vết thương, lau đi những bụi bẩn kèm vết máu đã đông khô.
Suốt cả quá trình Từ Ngưng Viên vẫn như cũ chỉ mỉm cười mà ngắm nhìn Phù Dung, không hé một lời ngăn cô lại.
Phù Dung bị Từ Ngưng Viên nhìn đến phát phiền.
Cô nhanh chóng xử lý cho xong vết thương trên lòng bàn tay anh rồi tiếp tục ra lệnh:
“Quay lưng lại.”
“Hả? Sao vậy?”
Từ Ngưng Viên đang ngắm nhìn Phù Dung, bỗng dưng bị bắt quay lưng thì cảm thấy mất hứng.
“Hỏi cái gì mà hỏi?”, Phù Dung lập tức phát hỏa mà mắng, “Trên lưng của anh còn vết thương.
Anh không quay lưng lại thì làm sao tôi rửa vết thương được hả?”
“Thì… khỏi rửa cũng được mà”, Từ Ngưng Viên lầm bầm.
“Anh nói gì đó”, Phù Dung nghe không rõ, hằn hộc hỏi lại.
“Tôi nói sẽ quay lại ngay”, Từ Ngưng Viên nhe răng cười với Phù Dung, đổi lại là một cái liếc mắt lạnh băng của cô nàng.
Từ Ngưng Viên quay lưng, vết thương hiện rõ trước mặt khiến Phù Dung phải nhíu mày.
Vết thương sâu như thế mà tên điên này còn chạy lung tung vào bếp.
Anh ta không sợ bị nhiễm trùng rồi chết hay sao chứ?
“Cởi áo của anh ra đi.”
“Chúng ta có thể vào trong phòng ngủ trước không?”, Từ Ngưng Viên đột nhiên hỏi lại.
“Vào trong phòng ngủ làm gì? Ở đây không cởi áo được sao?”, Phù Dung khó hiểu.
“Mấy chuyện này tôi thấy vẫn nên vào phòng ngủ thì hơn.
Dù rằng tôi không ngại chút nào đâu.
Nhưng lỡ giữa chừng bà Năm ra ngoài bắt gặp, tôi sợ em mất hứng.”
Từ Ngưng Viên ngoái lại đằng sau nhìn Phù Dung, ánh mắt giễu cợt mà nói.
Phù Dung hơi ngẩn ra, sau khi hiểu rõ ý nghĩa trong câu từ của anh ta thì lập tức đập mạnh vào vết thương trên lưng của Từ Ngưng Viên.
“Á.
Đau đó.”
Vết thương bị động, Từ Ngưng Viên đau đến nhăn cả mặt, vội vàng hét lớn lên.
Trên lưng máu lập tức rướm ra.
Bình luận