Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Thế nhưng bây giờ, anh vô cùng muốn giúp Thẩm Dĩnh trở về bộ dạng trước đây, cho dù là cưỡng cầu, anh cũng muốn cưỡng cầu. “Tôi sẽ tham gia trị liệu, tin tôi, tôi sẽ trả lại cho cậu một cô vợ khỏe mạnh.” … Sự tham gia của La Quyết Trình chắc chắn là một phước lành cho đội ngũ y tế. Sự xuất hiện của anh có nghĩa là sự xuất hiện của các chuyên gia từ mọi giới, là một cơ hội học tập tuyệt vời, cũng là một viên thuốc định tâm cho mọi người, khiến mọi người an tâm. Trong ấn tượng của tất cả mọi người, trên thế giới này hễ là những bệnh có thể chữa được, anh đều có thể chuyển nguy thành an. La Quyết Trình cũng vô cùng nghiêm túc, mỗi ngày đều đến phòng bệnh thăm khám, công việc thay thuốc giao cho Điền Tang Tang, anh ở bên cạnh quan sát ghi chép. Lại hai ngày trôi qua, người nằm trên giường từ đầu đến cuối không có bất kỳ động tĩnh nào sắp tỉnh lại, tuy chỉ là một thời gian bình thường, nhưng nhìn Lục Hi càng ngày lại càng gầy hơn, anh cũng sốt ruột vô cùng. Sao vẫn chưa tỉnh chứ? Thay thuốc xong, La Quyết Trình đi đến trước giường bệnh, nhỏ tiếng than thở một câu: “Anh cũng liều mạng như vậy rồi, em còn chưa chuẩn bị tỉnh lại nữa, còn muốn tiếp tục hù anh sao?” Có lẽ là do anh quá đỗi chân thành mà giây tiếp theo, người trên giường vậy mà lại từ từ mở mắt ra thật sự. Không một lời cảnh báo, không một chút chuẩn bị, ngay cả Điền Tang Tang đứng ở bên cạnh cũng giật bắn mình: “Tỉnh, tỉnh lại rồi sao?!” Đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng của người phụ nữ, không phải tỉnh lại chứ là gì nữa. Trong lòng La Quyết Trình vui mừng: “Ngoan quá, nghe thấy lời anh nên tỉnh rồi, anh…” Lời còn chưa nói xong thì một luồng sức mạnh ở bên cạnh đã đột ngột tông cả người anh qua bên cạnh, Điền Tang Tang nhìn thấy cơ thể anh bị lảo đảo nên liền vội vàng tiến lên trước dìu lấy cánh tay anh: “Không sao chứ?” La Quyết Trình nhìn người đàn ông nào đó vì hưng phấn mà cả mặt đều đỏ bừng kia, dở khóc dở cười mà hừ một tiếng: “Cũng may tôi giữ thăng bằng ổn đó.” Lục Hi đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhợt nhạt của cô, nhìn vào đôi mắt tròn vành vạnh đó, nhịp tim của anh tăng vọt lên ngay lập tức, giọng điệu giống như là rất khó tin: “Dĩnh Dĩnh, em tỉnh rồi?” Thẩm Dĩnh từ từ chớp đôi mắt, quét qua từng gương mặt của mỗi người, có chút trì độn. “Em còn chỗ nào không khỏe không, hửm?” “…” “Đầu có đau không? Ngực có khó chịu không? Có thể thở không?” “…” Một loạt câu hỏi liên tiếp tuôn ra như súng máy vậy, hỏi đến người ta đều sững sờ, La Quyết Trình không nghe nổi nữa nên liền đưa tay ngăn anh lại: “Mấy câu hỏi này cậu đừng nói là hỏi Thẩm Dĩnh mới tỉnh lại, một người tỉnh táo như tôi cũng không biết nên trả lời thế nào nữa đây này.” Nhìn bộ dạng đưa mắt nhìn qua nhìn lại của cô, Lục Hi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì nên lo lắng vô cùng, nhưng cũng không dám thôi thúc quá gắt: “Dĩnh Dĩnh, em có thể nghe thấy anh không?” Thẩm Dĩnh định gật đầu, nhưng mới dùng chút sức thôi thì liền phát hiện cổ mình căn bản không cử động được, ánh mắt cô dời xuống bên dưới một chút, lúc này mới hiểu ra thì ra mình đang trong tư thế nằm sấp. “Tôi…” Cô thử mở miệng, mới phát ra một tiếng thì cổ họng của cô như muốn bùng cháy lên rồi, cô bất giác nhíu chặt mày, bộ dạng rất đau đớn. Lục Hi thấy vậy thì trái tim liền nhảy thót lên, anh quay người nhìn qua La Quyết Trình ở bên cạnh, bộ dạng giống như là muốn ăn thịt người luôn vậy: “Chuyện gì vậy?!” La Quyết Trình biết anh quan tâm lo lắng cho bà xã, không hiểu biết như anh: “Có một loại khí khó chịu bị hít vào cơ thể khi vụ nổ xảy ra, vừa mở miệng nói chuyện chắc chắn là rất đau, thích ứng một chút là được.” Lục Hi lúc này mới yên tâm lại, nhưng mi tâm vừa thả lỏng ra được hai giây thì lại nhíu chặt, hễ nghĩ đến cô sẽ đau là anh lại đau lòng. “Em nói ít thôi, có cần gì thì nói anh, anh sẽ lấy giúp em.” Thẩm Dĩnh chớp chớp mắt, cô nhìn thấy anh sờ trán của mình, còn có má, động tác vô cùng cẩn thận giống như là đang vuốt ve một bảo bối trân quý nhất thế gian vậy, như sợ sẽ đụng hư chỗ nào đó. Đằng sau anh có vài bác sĩ đang đứng, trên người mặc áo blouse trắng, trong ánh mắt nhìn cô có mang theo ý cười, giống như là đang nói ‘chào mừng quay trở về’ vậy. “Dĩnh Dĩnh, em có thể nghe thấy anh nói không?” Thấy cô mãi không có phản ứng, Lục Hi có chút lắng vụ nổ không biết có làm tổn thương đến thính lực của cô không. Ai mà ngờ, một giây sau, lời của Thẩm Dĩnh đã khiến tất cả những sự vui mừng à cảm động của anh vỡ vụn— Cổ họng cô cuồn cuộn một cái, ánh mắt đảo xung quanh một vòng rồi lại quay về đặt trên người anh, chỉ là nơi đáy mắt đó không còn chút tình cảm nào nữa, chỉ toàn là bình thản: “Anh…là ai vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận