Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Trong màn đêm tĩnh mịch, ít nhất thì bên cạnh anh, còn có cô. Sau cuộc nói chuyện lần này, Thẩm Dĩnh rõ ràng có thể cảm nhận được, lúc Lục Hi đối diện với ông cụ, đã nói chuyện nhiều hơn trước rất nhiều. Anh vốn không phải là người giỏi thể hiện bản thân, bình thường anh chỉ nghe người khác nói, rất hiếm khi chủ động bộc lộ bản thân mình. Nhưng mà hai ngày nay, anh luôn ở bên cạnh giường bệnh, không những là hỏi han ân cần, mà còn làm những chuyện để khiến ông cụ vui vẻ với Thẩm Tiếu. Nhưng điều không lạc quan chính là trong khoảng thời gian này, ý thức của ông cụ đột nhiên trở nên hỗn độn, thời gian ngủ rất dài, lúc mở mắt ra thì cũng toàn là ngẩn ngơ, ánh sáng dưới đáy mắt càng lúc càng ít, cả người trở nên càng lúc càng trầm. Tất cả mọi người đều biết là chuyện gì, đến cuối cùng Lý Dĩnh Phiên cũng không muốn đến bệnh viện với Lục Hi và Thẩm Tiếu nữa, sợ mình sẽ không kìm chế nổi cảm xúc mà khóc ngay tại chỗ. Trong một đêm, Lục Hi ở lại bên cạnh giường, Thẩm Dĩnh vốn cũng muốn ở lại, nhưng có nói gì anh cũng không chịu, anh lo sức khoẻ của cô không chịu nổi nên bảo tài xế đưa hai mẹ con về. Nhưng không ngờ, trong một đêm rất bình thường, sức khoẻ của ông cụ đã xảy ra vấn đề. Ăn cơm tối xong, vào lúc chín giờ tối, ông cụ còn kêu anh đi tìm một nhân viên y tế đến để tạm thời rút ống dẫn thực phẩm trong miệng ra. Vào giây phút ống dẫn thực phẩm rời khỏi dạ dày và lấy ra khỏi miệng, ông cụ đau đến biến sắc, có thể tự do há miệng ngậm miệng, không có cái ống đó cản trở, vẫn là dễ chịu hơn nhiều. “Bị bệnh là khổ a…” Thanh âm ông cụ khàn khàn nói với Lục Hi, trong hốc mắt già nua mang theo chút ướt át. “Ông cứ kiên trì, sẽ khoẻ lên thôi.” Ông cụ nghe vậy thì lắc đầu: “Ông biết tình trạng sức khoẻ của mình mà, Hi à, cháu không cần giấu ông đâu, ông không có mấy ngày nữa đúng không…” Lục Hi không biết là còn nói được gì nữa, rất muốn nói với ông cụ là không phải, vẫn còn có thể đi tiếp một thời gian rất dài nữa, nhưng anh không nói ra được, nhìn khuôn mặt có hơi vàng vì truyền dịch, anh không nói ra được gì hết. “Nhiều năm như vậy rồi, cháu không thay đổi chút nào cả.” Ông cụ gắng gượng sự khó chịu của cơ thể mà nhỏ tiếng nói chuyện với anh, ông sợ nếu như bây giờ mình không nói thì sau này sẽ thật sự không còn cơ hội nữa: “Kể từ lúc cháu được vài tuổi, người trong nhà hỏi cháu vấn đề gì, cháu đều căng mặt lên, lớn hơn một chút thì còn cứng miệng hơn nữa, sau khi đi làm thì chưa hề ai oán với gia đình qua, cháu đó, chính là đứa sống mệt mỏi nhất…” Lục Hi ngồi ở bên cạnh lắng nghe, anh không có nói gì, nhưng bộ dạng cúi đầu rũ mắt vô cùng ngoan ngoãn. Ông cụ đã lâu chưa được nhìn thấy bộ dạng nghe lời như vậy của anh rồi, nhịn không được mà lải nhải thêm hai câu: “Đừng cứ luôn cảm thấy là mình nên làm cái này, phải làm cái kia, con người làm gì có nhiều cái nên như vậy, không bị bệnh không có tai hoạ đã là đủ tốt lắm rồi, ông biết cháu luôn có cảm giác áy náy với gia đình, Tiểu Hi à, là gia đình có lỗi với cháu…” Nhớ tới năm đó Lý Dĩnh Phiên và ba ruột của Lục Hi, ba ngày cãi nhau nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn, hở một tý là làm ảnh hưởng đến trên người con trẻ, ra tay đánh nhau đã trở thành bữa cơm hằng ngày trong nhà, sự tổn thương đối với một đứa trẻ nhất định sẽ đi đến cuối đời. Cho nên tính cách của Lục Hi từ nhỏ đã rất thu mình, không hề cởi mở chút nào, có một khoảng thời gian rất dài người trong nhà đều sợ đứa trẻ sẽ bị ấm ức hoặc e dè. Sau này Lục Hi sở dĩ theo ngành luật sư này, là vô cùng có liên quan đến trải nghiệm trưởng thành của anh, cho nên chuyện đầu tiên mà anh làm sau khi sự nghiệp của anh thành công chính là tuyên bố không nhận vụ án ly hôn. Mấy thứ đó đối với anh mà nói, dù sao cũng rất trầm trọng. Sau đó, Lý Dĩnh Phiên bước ra khỏi bóng tối và tái hôn, có được Lục Thiển, tất cả đều đi đúng hướng, nhưng lại phớt lờ đi cảm xúc của anh, cho nên anh càng ngày càng xa lánh với gia đình, nhưng mỗi lúc có thời gian, anh đều là người đến một mình. Mấy chuyện này ông cụ đều nhìn thấy, người càng già thì ánh mắt càng độc, tất cả những gì mà anh làm ông đều bỏ vào trong lòng. Lục Hi do dự một hồi, rồi đưa tay nắm lấy bàn tay của ông cụ: “Ông đừng nói như vậy, bây giờ cháu không phải rất tốt sao.”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận