Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Vì thế cô ta lên tiếng thương lượng cùng tổng giám đốc Đỗ: “Tôi không muốn tiếp tục có scandal với Bùi Dục nữa, cho dù sắp xếp cho tôi chuyện tình cảm khác hay tung tin tôi kết hôn cũng được, đều không sao hết.” Phải biết là người đang trong độ nổi tiếng mà có tin đồn kết hôn không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết, nhất là trong tình huống cô ta mới có tin đồn với Bùi Dục không bao lâu, không cẩn thận sẽ rơi vào kết cục để lại tiếng xấu muôn đời. Nhưng dù là vậy, Đào Tuyết Y cũng không muốn tiếp tục có scandal với Bùi Dục nữa. Nhưng tổng giám đốc Đỗ lại không thể đồng ý, khó xử lên tiếng: “Tuyết Y, không phải tôi làm khó cô, sau khi cô xảy ra chuyện, Bùi Dục đã tự mình gọi điện tới nói rằng chuyện scandal phải tiến hành như bình thường…” “Không được.” Đào Tuyết Y cho là mình nghe thấy chuyện cười: “Không được? Anh có biết lần này tôi bị bắt cóc cũng liên quan tới Bùi Dục không, suýt chút nữa đã xảy ra án mạng rồi!” “Được rồi, cô đừng kích động, lùi một vạn bước mà nói, cho dù đồng ý với cô thì bên phía Bùi Dục phải làm sao? Cô có thể ngăn cản không?” Tổng giám đốc Đỗ thở hổn hển giải thích cùng cô ta, thật sự là khả năng của anh ta quá nhỏ bé so với Bùi Dục. Đừng nói cá chết lưới rách, cho dù JM biến mất cũng không hao tổn bao nhiêu thời gian và tâm lực của nhà họ Bùi. Lúc này tự mình dâng lên không thể nghi ngờ là thiêu thân lao vào lửa, kết quả chắc chắn vô cùng thảm hại. Tổng giám đốc Đỗ biết cô ta cũng là người bị hại nhưng không muốn nói quá quyết tuyệt: “Dù có một chút hy vọng, tôi cũng sẽ tranh thủ giúp cô, nhưng bây giờ thật sự không có, cho dù dựa vào tôi, cô cũng không tốt hơn được.” “Vậy tôi phải làm sao? Tiếp tục nhìn tin tức bay đầy trời sau đó đợi bị bắt cóc lần hai sao? Không có cách khác để tôi thoát khỏi sao?” Tổng giám đốc Đỗ mím môi, nặng nề thở dài một hơi: “Có lẽ không nên bắt đầu.” Từ khoảnh khắc Đào Tuyết Y bị Bùi Dục nhìn trúng, cô ta nên cảnh giác chứ không phải để mình bước vào nguy hiểm rồi, bây giờ mọi chuyện đã muộn, làm gì cũng không xoay chuyển được nữa. Cung tên đã bắn không thể lấy lại được, từ khoảnh khắc bắt đầu đưa tin, Đào Tuyết Y đã bị quấn vào. Đào Tuyết Y sụp đổ, hai mắt cô ta đỏ rực, đứng dậy hất hết đồ trước mặt xuống đất, dốc hết sức hét lớn: “A!” Rõ ràng trước đó không lâu mới vừa đắc chí, sự nghiệp lại có tiến triển mới, chớp mắt đến tính mạng cũng không giữ nổi. Đào Tuyết Y hận, hận bản thân trở thành người bị người khác coi là bia ngắm, cũng hận vì sao mình không nhìn rõ chân tướng sự việc. Không có sự lựa chọn, cho dù phía trước là cái chết, cô ta cũng chỉ đành bị người đẩy vào. Tuyệt vọng, hoảng loạn, mờ mịt… đủ loại cảm xúc bao vây cô, Đào Tuyết Y vừa sợ hãi vừa muốn giãy giụa, nhưng tiếc rằng đều là công cốc, vì dù cô ta làm gì thì ván cờ này đã bắt đầu. Tổng giám đốc Đỗ nhìn cô ta phát điên nhưng không ngăn cản mà xoay người đi, sau lưng không ngừng vang lên tiếng đổ vỡ nhưng anh ta cũng chỉ có thể vờ như không nghe thấy. Cứ trút ra đi, chuyện này với ai cũng khó mà chấp nhận được, Đào Tuyết Y … cũng chỉ có thể tự mình cầu phúc thôi. … Ở một nơi khác, Tịch Giai Giai về biệt thự xong cũng không rảnh rỗi, đích thân làm một bàn đồ ăn, mặc dù đầu bếp đưa tới nhưng cô vẫn làm thêm hai món. Một món Kim Xương hấp, một món tôm bóc vỏ ủ đậu hũ, khẩu vị tương đối thanh đạm, thích hợp để ăn tối. Làm xong cô ngồi trên sofa phòng khách nửa nằm đọc sánh, nhìn thời gian từ sáu giờ hơn tới tám giờ hơn, cơn buồn ngủ ập tới, giấy trắng chữ đen đã trở thành nốt nhạc đen trắng tựa như khúc hát ru êm dịu khiến cô không khỏi ngủ gật. Chín giờ tối, Bùi Dục vội vàng về biệt thự, cả buổi chiều anh không ngừng công việc trong tay vì để có thể mau chóng hoàn thành, về nhà ở bên cô gái nhỏ của mình. Xuống xe thấy đèn phòng khách và đèn bếp đang sáng, lòng Bùi Dục ấm áp, cuối cùng cũng không còn phải một mình đối mặt với căn phòng tối nữa, ngay cả động tác mở cửa cũng nhanh hơn bình thường. Anh vội vã muốn được nhìn thấy cô, được ôm cô. Mở khoá vân tay xong Bùi Dục đẩy cửa bước vào, đứng ở cửa phòng khách nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đang nằm trên sofa. Dáng người nhỏ nhắn xinh xắn dưới ánh đèn càng thêm hư ảo, cô đưa lưng về phía cửa, hơi thở rất ổn định, đi vào mới thấy trên tay cô đang cầm cuốn sách, người đã ngủ nhưng ngón tay vẫn cầm chặt. Bùi Dục quay đầu nhìn đồ ăn trên bàn đã nguội, hai bên đặt hai bộ bát đũa vẫn còn sạch bóng, cô cũng chưa ăn, vẫn đang đợi anh. Đã gần chín giờ rồi, cô ngốc này không biết tự lấp đầy cái bụng mình trước sao? Bùi Dục hơi bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh đưa tay đẩy nhẹ vai cô, gọi dậy: “Giai Giai?” Tịch Giai Giai chưa ngủ say, nghe thấy tiếng gọi thì mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngược sáng nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng bên canh sofa, cô sững sờ một lát mới nhìn rõ, thì ra là Bùi Dục. Cô dụi mắt ngồi dậy, giọng mũi hơi nặng: “Anh về rồi à…” “Ừm, còn muốn ngủ nữa không?” Giọng Bùi Dục rất dịu dàng, anh hỏi cô.
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận