Dark?

Chương 130: Không chết không thôi

Xem giới thiệu truyện Chiến Thần Biến
A+ A-

Tiếng gào này đúng là có hiệu quả, lập tức có mấy hộ vệ to con xông ra, vây quanh bốn người Đằng Phi.

Vương gia vốn là đại tộc Thanh Bình Phủ, thế lực mạnh mẽ, nội tình sâu xa, hơn nữa bây giờ đang có Hiền phi nương nương được sủng ái ở để độ quan tâm, lại càng thêm quá sức.

Trước kia võ sư bình thường muốn vào Vương gia làm hộ viện còn miễn cưỡng có thể nhưng bây giờ hoàn toàn không được, ít nhất cũng phải là võ giả đấu khí có cấp bậc.

Nếu không phải Đăng Phi vẫn không thấy bóng, Vương gia cũng như bảy đại gia tộc khác đều lo lắng chứng có bất lợi với tám đại gia tộc trong tay Đằng Phi truyền ra ngoài, cộng với trận giết chóc ba năm trước, tám đại gia tộc tổn thất quá lớn, cần nghỉ ngơi lấy lại sức, chỉ sợ đã sớm trực tiếp tiêu diệt Đằng gia, căn bản sẽ không chờ cho tới hôm nay.

Cho dù có Phúc tướng quân thủ hạ của đại nguyên soái chiếu cố, vậy thì tính sao? Loại mâu thuẫn giữa gia tộc với nhau ở địa phương này, dù là Hoàng đế cũng không tiện can thiệp.

Đại nguyên soái, trọng thần quân đội mẫn cảm như thế… càng không được!

Mà tám đại gia tộc Thanh Bình Phi, không một ai nghĩ tới Đằng Phi lại dám ra tay, còn đánh tới cửa.

Đương nhiên, bây giờ đám hộ viện Vương gia vây quanh Đằng Phi vốn không biết bốn người này, lại càng không biết lại lịch của đối phương.

– Các ngươi là ai? Biết đây là đâu không? Đây là phủ quốc trượng, các ngươi dám đến đây gây sự, có phải chán sống rồi không? Muốn tạo phản hả?
Một người có vẻ là đầu lĩnh phẫn nộ nhìn đám người Đằng Phi, sau đó ra lệnh:
– Bắt hết bọn chúng!

– Mẹ nó, xem ra phương đông và phương tây không có gì khác, chỗ nào cũng không thiếu loại chó cậy thế chủ giống như người.

Bạo Long mắng một câu, rồi trực tiếp xông lên, cả người bùng nổ đấu khí, khí thế mạnh mẽ đánh vào đám người liên tục lùi ra sau. Bạo Long bóp chặt cổ họng người vừa nói, sau đó cướp lấy đạo của hộ viện, lật tay xẹt qua, rạch bụng một tên hộ viện Vương gia đang lao tới từ sau lưng hắn. Tên hộ viện kia hét thảm thiết, liền ngã xuống. Lại vung ngang qua, hai cái đầu bay lên cao, máu tươi trào ra, hoa lệ mà thê lương.

Mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, nhanh đến mức những người Vương gia còn không có phản ứng, mấy người đã chết trên tay Bạo Long.

Âu Lôi Lôi cùng Âu Lạp Lạp hai nàng cũng không chịu yếu thế cầm kiếm xông lên, thân hình linh động như bướm xuyên qua bụi hoa, không giống Bạo Long bạo lực đánh mạnh tiến mạnh, nhưng tạo thành thương vong không kém Bạo Long bao nhiêu.

Ba người xông vào giữa đám người Vương gia như hổ vào đàn dê, triển khai giết chóc khiến người ta trợn mắt há mồm hồn phi phách tán.

Nếu là đám võ giả tinh anh Vương gia ba năm trước đây, có lẽ còn chống cự được một trận, nhưng bây giờ dù đều có cấp bậc, thực lực cũng coi như không tệ, nhưng đối mặt với Đại Đấu Sự cấp định trở về từ chiến trường Vực ngoại như Bạo Long đây, hai Đại Đấu Sự bậc năm như Âu Lôi Lôi Âu Lạp Lạp, vậy thì hoàn toàn không có sức chống cự.

Chiến đấu, ngay từ đầu đã hiện ra thế nghiêng về một bên. Võ lực mạnh mẽ mà Vương gia vẫn luôn tự ngạo, ở trước mặt cường giả chân chính lại không chịu nổi một đòn như thế.

Còn chưa tới một nén nhang, đám hộ viện Vương gia liền bị giết tới sợ, rút lui trở vào trong. Lúc này, gia chủ Vương Thiên Hà cũng đã nhận được báo cáo, nói có người xông vào Vương gia, hơn nữa sân trước đã giết tới máu chảy thành sông, nhìn kiểu này, rõ ràng là đến diệt tộc.

Vương Thiên Hà liền hoảng sợ không tôi, vừa cho người lập tức thông báo bay đại gia tộc Thanh Bình Phủ khác, vừa lập tức triệu tập võ giả thực lực mạnh mẽ trong gia tộc, cùng đi tới sân trước.

Từ rất xa đã nghe tiếng chém giết và kêu la thảm thiết, Vương Thiên Hà hoảng sợ không thôi, không thể ngờ tới lại có người thật sự dám đến phủ quốc trượng gây sự. Từ sau khi làm quốc trượng, đừng nói Thanh Bình Phủ, cho dù toàn bộ Thanh Nguyên Châu cũng không có ai dám đến Vương gia gây sự.

Đợi khi đến sân trước, mùi máu gay mũi đập vào mặt, thiếu chút dọa Vương Thiên Hà té ngã. Liếc thấy Đằng Phi lẳng lặng đứng đó xem chiến, vẻ mặt Vương Thiên Hà giống như gặp quỷ, lui ra hai bước, sau đó lớn tiếng quát:
– Đằng Phi, không ngờ là người?

Lúc này Đằng Phi ngẩng đầu, thấy được Vương Thiên Hà, vị gia chủ Vương gia này bây giờ có được thân phận quốc trượng, một thân khí độ uy nghiêm càng đậm hơn ba năm trước. Đằng Phi nhe răng, tươi cười có vẻ ngượng ngùng:
– Đúng thế, Vương gia chủ, có phải rất bất ngờ hay không, không ngờ ta đến nhanh như thế?

– Đằng Phi, ba năm trước cho người may mắn chạy mất, không ngờ hôm nay ngươi còn dám xông vào phủ quốc trượng, lá gan của người thật là lớn. Hôm nay ngươi đừng hòng sông ra ngoài.
Vương Thiên Hà nghiến răng nghiến lợi nhìn Đằng Phi.

Lúc này, một người đứng cạnh Vương Thiên Hà, má dài mũi cong, mắt lõm sâu, trán trụi lủi, còn có vết sẹo rõ ràng, lạnh lùng nói:
– Đằng Phi, ta tìm ngươi ba năm, không thể ngờ ngươi dám tự đưa lên cửa, hôm nay ta sẽ tự tay giết người.

Người này, chính là Vương Thiên Ưng, nhị gia Vương gia.

Đằng Phi thấy người này, tươi cười trên mặt liền không còn, gặp lại kẻ thù, muốn nói kẻ mà Đằng Phi hận nhất, Vương Thiên Ưng này tuyệt đối xếp hàng
đầu.

– Vương Thiên Ưng, chết đi!
Đằng Phi chỉ vào Vương Thiên Ưng, nhàn nhạt nói.

– Muốn chết, hôm nay nhị gia sẽ thành toàn cho ngươi!
Vương Thiên Ưng hét lớn một tiếng, lao về phía Đằng Phi.

Năm đó Vương Thiên Ưng dẫn người công kích Đằng gia, cùng Thác Bạt gia liên hợp cho con đại gia Đặng Văn Tráng, muốn tiêu diệt toàn bộ Đằng gia. Lại bị Đằng gia có chuẩn bị từ trước phục kích, Vương Thiên Ưng bị thương trốn đi, nhưng cũng vì thế mà nó được một kiếp, bằng không cũng sẽ chết trên tay Lục Tử Lăng.

Ba năm qua, Vương Thiên Ưng luôn cố gắng vì thời điểm báo thú, bây giờ thực lực đã đột phá đến Đại Đấu Sư bậc năm, tự tin có thể dễ dàng chém giết Đằng Phi.

Vương Thiên Ưng ngoại hiệu là Kim Sí Đại Bằng, không phải nói cho có, tốc độ hành động cực nhanh, hơn nữa đột phá đến cảnh giới Đại Đấu Sư bậc năm, nhanh đến mức khiến người ta khó mà nhìn rõ.

Tập trung toàn bộ đấu khí mạnh mẽ của mình vào hai tay, thi triển ra đấu kỹ Đại Đấu Sự trung cấp Kim Điều Trảo, một tay chụp vào ót Đằng Phi, tay kia thì chụp vào ngực hắn.

– Tiểu tử, chết đi!
Khóe miệng Vương Thiên Ưng nổi lên nụ cười hung ác, nhìn Đằng Phi vẫn đứng yên ở đó, Vương Thiên Ưng như nghĩ tới cảm giác xé nát đỉnh đầu Đằng Phi, nhị gia Vương gia hạn thích nhất là loại cảm giác này.

Không biết khi nào trong tay Đồng Phi đã hiện lên một cây búa hai lưỡi, cuối cán búa màu vàng nhạt là lưỡi búa đỏ máu, ngay trong nháy mắt Vương Thiên Ưng sắp đụng tới đầu Đằng Phi, bỗng nhiên Đằng Phi hành động.

Kim Sí Đại Bằng? Đúng là buồn cười.

Thân hình Đồng Phi xoay chuyển, liền kéo theo mấy cái tàn ảnh, hai tay Vương Thiên Ưng chụp hụt, chộp lên tàn ảnh. Không đợi hắn phản ứng, Đằng Phi đã tới bên cạnh hắn, vung Chiến phi Luyện Ngục chém xuống Vương Thiên Ưng.

Rắc!

Tiếng xương cốt vỡ vụn dọa người vang lên, một búa này trực tiếp chém bỏ vai trái Vương Thiên Ưng, từ bên vai đi xéo xuống, chém Vương Thiên Ưng làm hai
phần.

Trong nháy mắt này, Vương Thiên Ưng thậm chí còn không cảm giác được đau đớn, còn đang ảo não vì hai cú chụp không. Hắn muốn vặn người tiếp tục công kích, lúc này cơn đau đớn như sóng thần ập tới.

– A!
Vương Thiên Ưng phát ra tiếng hét thảm tuyệt vọng, thân mình liền tách rời, mãi cho đến khi chết, trong mắt Vương Thiên Ưng vẫn tràn ngập không tin nổi.

Tiểu tử năm đó ngay cả đấu khí cũng không có, sao lại mạnh mẽ đến thế?

Nếu hắn biết ba năm trước Đằng Phi từng chém một Đại Đấu Sư Thác Bạt gia, chỉ sợ sẽ không khinh địch như thế. Đáng tiếc, Đại Đấu Sư Thác Bạt Hồng Phong vốn là vũ khí bí mật của Thác Bạt gia, còn chưa kịp đưa ra đã bị người ta giết chết, loại tin tức dọa người này, lại còn khiến người ta ngờ vực, bọn họ làm sao có thể nói ra được?

– Thiên Ưng!
Vương Thiên Hà phát ra tiếng kêu đau đớn:
– Đằng Phi, ngươi dám giết hoàng thân quốc thích, Đằng gia người chờ bị diệt môn đi!

Đằng Phi không nói một lời, kéo Chiến phủ Luyện Ngục từ từ đi về phía Vương Thiên Hà, lập tức có mười mấy người bảo vệ chặt chẽ Vương Thiên Hà. Vương Thiên Hà đang trong giận dữ, quát:
– Đằng Phi, giết hoàng thân quốc thích, sẽ bị trụ cửu tộc, ngươi không được làm bậy!

– Vương Thiên Hà, năm đó các ngươi mưu đồ sản nghiệp Đằng gia, muốn tiêu diệt Đằng gia ta, bức tử sư phụ ta, lại muốn giết ta, khi đó các ngươi có nghĩ tới ngày hôm nay?
Đằng Phi cắn răng, từng bước đi về phía Vương Thiên Hà.

Vương Thiên Hà được một đám hộ vệ vây quanh, không ngừng lui ra sau. Bây giờ ai cũng nhìn ra được, thực lực Đằng Phi quả thật quá mạnh mẽ, trên người không có chút dao động đầu khí, nhưng giống như trời sinh thần lực, ngay cả võ giả đấu khí mạnh mẽ như nhị gia Vương Thiên Ưng cũng bị hắn một búa chém làm hai. Hiện giờ, toàn bộ Vương gia đã không còn ai là đối thủ với Đằng Phi.

Chiến đấu bên kia cũng đã tiến vào kết thúc, ba người Bạo Long, Âu Lôi Lôi Âu Lạp Lạp giết đám võ giả Vương gia đến vỡ mật, không chết cũng mất đi dũng khí chống cự. Có một số đã bỏ chạy, làm đào binh không sáng sủa gì, còn có thể bị Vương gia trả thù đẫm máu, nhưng không trốn thì sẽ chết ngay bây giờ.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng ồn ào, viện binh bảy đại gia tộc Thanh Bình Phủ… cuối cùng đã đến.

Bảy gia tộc, có chừng hơn 1000 người, đây còn là vội vàng tổ chức nhân thủ. Những gia tộc này toàn muốn giết Đằng Phi, thậm chí nếu không có chuyện Phúc tướng quân thăm Đằng gia năm đó, bọn họ đã sớm không khống chế được muốn tiêu diệt Đằng Phi rồi.

Mà hôm nay Đằng Phi lại đưa lên cửa, bọn họ làm sao chịu buông tha được?

Đằng Phi hận tám đại gia tộc thấu xương, tám đại gia tộc sao cũng không như thế? Nếu không có Đằng Phi, tám đại gia tộc làm sao tổn thất nặng nề như vậy? Thiếu chút nữa không trở mình được.

Nếu không phải Vương gia có con gái trong cung được Hoàng đế sủng hạnh, trở thành Hiền phi nương nương, chỉ sợ tám đại gia tộc đã sớm bị những gia tộc
Thanh Nguyên Châu như hổ rình mồi tiêu diệt rồi.

Thù sâu như thế, căn bản không có con đường xoa dịu, không tới người chết ta sống, hai bên sẽ không bỏ qua.

– Đằng Phi, không ngờ ngươi còn dám đến đây!
Gia chủ Tôn gia nghiến răng nghiến lợi nhìn Đằng Phi:
– Năm đó ca ca của ta chết trong tay tiểu súc sinh ngươi, hôm nay ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!

– Đại trưởng lão Triệu gia ta cùng rất nhiều võ giả tinh anh đều chết trong tay ngươi, Triệu gia thế không đội trời chung với người!

– Ấu đệ của ta chết trên tay ngươi. Đằng Phi, Thôi gia không chết không thôi với người!

– Hoắc gia ta…

– Lý gia…

– Lương gia…

– Quy gia ta…
Toàn bộ tám đại gia tộc Thanh Bình Phủ đều trở nên kích động, tất cả thề phải bầm thây Đằng Phi!

Tags: truyện Chiến Thần Biến online, Chương 130: Không chết không thôi. Truyện Chiến Thần Biến đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 130