Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Dây thần kinh trên trán Lục Sùng Sơn giật giật: “Nói trọng điểm!”Nhan Như Ý bất lực đỡ trán, một thằng thì chữ quý như vàng, một thằng thì lắm mồm, hai thằng này nhà bà không thể trung hòa một tí được sao?”À…” Lục Cảnh Lễ chép miệng một cái sau đó mới nói tiếp: “Giữa chừng thì trời đổ mưa, bọn con liền tới chỗ Tống lão để trú. Sau đó Tiểu Bảo có tiếp xúc với Tống lão, hình như ông ấy phát hiện Tiểu Bảo có thiên bẩm về hội họa nên đã chủ động đưa ra yêu cầu muốn thu nhận đồ đệ… vậy được chưa?”Nhan Như Ý gật đầu lia lịa: “Được rồi được rồi!”Nghe xong, Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn đều tỏ ra kinh ngạc, thật không ngờ, Tiểu Bảo có thể bái Tống Căng làm thầy đều là nhờ Ninh Tịch làm trung gian!…Buổi tối.Sau khi về Lục trạch, Nhan Như Ý vẫn nghĩ mãi về chuyện này.Thấy tâm trạng bà cứ treo ngược cành cây mãi, Lục Sùng Sơn phải lên tiếng hỏi: “Bà đang nghĩ gì thế?””Tôi đang nghĩ tới chuyện Tiểu Bảo bái sư! Không ngờ lại là nhờ vào cô gái kia!” Nhan Như Ý lẩm bẩm.Lục Sùng Sơn nhíu mày: “Cái gì mà nhờ cô gái kia, chẳng phải chỉ là trùng hợp thôi sao? Đều là vì Tiểu Bảo của chúng ta có tư chất tốt!”Nhan Như Ý lắc đầu nói: “Vậy cũng trùng hợp quá… Ông không cảm thấy… từ lúc cô gái đó bắt đầu xuất hiện tới giờ… ừm, mọi chuyện trong nhà chúng ta đều phát triển theo hướng tốt đấy sao! Đình Kiêu thay đổi thì không nói, quan trọng là Tiểu Bảo ấy, cả sức khỏe tới tinh thần ngày càng tốt, gần trở lại giống người bình thường rồi…””Không! Sao lại giống người bình thường được! Tiểu Bảo của chúng ta còn thông minh hơn cả Đình Kiêu hồi nhỏ nữa! Giờ, Tiểu Bảo còn có thể mời được Tống lão làm thầy dạy vỡ lòng, nghe nói người dạy võ cho thằng bé cũng là một nhân vật rất tài giỏi nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận