Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Sao thế, anh biết?” Thấy vẻ mặt Đới Uy như vậy Ninh Tuyết Lạc liền hỏi.”Bà chủ, Hàn Kiêu này là người Ý gốc Hoa… anh ta là một thằng điên!” Dường như gã ta nghĩ tới chuyện gì vô cùng đáng sợ, trên trán thấm ra từng giọt mồ hôi lạnh: “Ngày trước lúc tôi đi du học ở Ý có biết anh ta, mặc dù Hàn Kiêu này rất lợi hại những danh tiếng cũng rất xấu, nghe nói anh ta từng hỗn láo với giáo viên, vui buồn bất thường, chỉ làm việc theo sở thích của mình mà thôi!”Người này ở mảng thiết kế thời trang, rõ ràng chỉ là một người mới nhưng lại có danh xưng “Quỷ thủ”. Nhưng mà, anh ta lại im hơi lặng tiếng rất nhanh, bởi vì sự hứng thú với thiết kế của anh ta chỉ kéo dài được ba phút, hết hứng rồi tất nhiên là sẽ chẳng làm nữa.Đới Uy có thể nhận ra Hàn Kiêu là bởi vì từng gặp mặt một lần trong một bữa tiệc lúc gã ta còn ở Ý, thông qua bạn bè biết được một số thông tin liên quan tới người này.”Thật trùng hợp, tôi nghe nói người này đã về nước, ngay tại thành phố này thôi, anh giúp tôi tìm anh ta đến.” Ninh Tuyết lạc lộ vẻ tươi cười.Tìm Hàn Kiêu?Đơi Uy run lên, dẫu cho có gặp được Hàn Kiêu thì gã cũng muốn cách xa người đó tám trượng, ai lại muốn ở cùng người điên một chỗ chữ?”Ý của cô là?” Đới Uy có chút bất an, Ninh Tuyết Lạc muốn tìm Hàn Kiêu làm cái gì? Chẳng lẽ…”Tôi tìm Hàn Kiêu dĩ nhiên là muốn anh ta giúp History của chúng ta nâng lên một tầm cao mới.” Ninh Tuyết Lạc cũng chẳng ngần ngại nói thật, có điều ngôn ngữ rất uyển chuyển: “Nhưng anh yên tâm đi, vị trí của anh vẫn y như cũ, nếu anh ta là một thằng điên vậy dùng một hai lần cũng đủ rồi.””Tôi hiểu.” Đới Uy cười khẽ rồi đứng dậy, trước khi rời đi thì uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly.
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận