Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Cơ mà, điều khiến cho lão ta không tài nào tin nổi chính là con nhỏ đó lại có thể biết được kế hoạch của lão ta, lại còn tương kế tựu kế gậy ông đập lưng ông!Nếu như cô ta biết tất cả… vậy thì không xong rồi, việc này không thể nào dùng những câu như “to tiếng” hay là “ngoài ý muốn” để lấp liếm được…Ánh mắt Quan Thụy liếc xéo nhìn Tào Lệ Dung đằng sau song sắt, đáy mắt hiện lên một tia sát ý……Sáng ngày hôm sau, trời vừa sáng, Tiểu Bảo đã gõ cửa phòng của Lục Đình Kiêu. Mau dậy đi! Bảo Bảo phải đi thăm mẹ!Lục Đình Kiêu mở cửa phòng ra, nhìn chằm chằm vào cậu quý tử của mình: “Gọi ba đi!” Gọi ba đi rồi ba sẽ đưa con đi.Bánh bao nhỏ lập tức tỏ vẻ xem thường ra mặt, uốn éo quay người tự mình bước xuống lầu!Không cần ba, Bảo Bảo cũng có thể tự đi được!Trông thấy dáng vẻ ghét bỏ ra mặt của con trai, khóe miệng của Lục Đình Kiêu cũng bất đắc dĩ hơi cong lên.Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Lục Đình Kiêu đang chuẩn bị dẫn Tiểu Bảo đi bệnh viện thì Nhan Như Ý, Lục Sùng Sơn, còn có cả Lục Cảnh Lễ đều đến hết đây.Sau khi đến xong thì lại không nói lời nào cả chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Bảo.Hôm qua Tiểu Bảo lại nói rồi!Tính thêm cả hai lần trước nữa thì đây đã là lần thứ ba rồi!Chuyện này liệu có thể xác minh hiện tại Tiểu Bảo đã có thể nói chuyện như người bình thường được hay chưa?Ánh mắt của ba người lập tức nhìn về phía Lục Đình Kiêu.Nhan Như Ý sốt ruột không thôi lôi kéo con trai: “Đình Kiêu, thế nào rồi con? Tối hôm qua lúc về rồi Tiểu Bảo có nói thêm gì nữa không?”Lục Đình Kiêu: “Hôm qua thằng bé ngủ gật nên được bế về.””Vậy thì… lúc sáng thì sao… Tỉnh dậy cũng không nói gì nữa à?” Lục Sùng Sơn cũng hỏi.Lục Đình Kiêu: “Không có.”Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn lại đưa mắt nhìn nhau một cái, khuôn mặt tràn đẩy vẻ thất vọng.”Lần này chắc không phải là nói một lần rồi sau đó mấy tháng lại không nói chuyện nữa đâu nhỉ… Tình trạng này khi nào mới tốt lên đây.” Giọng điệu của Nhan Như Ý rõ ràng là có hơi thất vọng.”Thế này cũng đã tốt lắm rồi.” Lục Sùng Sơn an ủi.Lúc này, Lục Cảnh Lễ đang ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Bảo: “Bánh bao nhỏ, gọi chú Hai đi! Gọi đi! Gọi chú Hai rồi chú cho con ăn kẹo!”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận