Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Khang Thục Huệ và Mạc Kiến Chương cũng chẳng thèm nhìn Mạc Lăng Thiên nữa, cả hai ông bà đều cẩn thận đi cùng Ninh Thiên Tâm vào trong phòng bệnh.Thế nên, trong hành lang lúc này chỉ còn lại Lục Đình Kiêu và Mạc Lăng Thiên.Lục Đình Kiêu bước đến trước mặt Mạc Lăng Thiên, anh cũng không nói gì, chỉ mở một đoạn video trong điện thoại mình lên, sau đó đưa cho Mạc Lăng Thiên.Mạc Lăng Thiên nhìn điện thoại trong tay Lục Đình Kiêu, máy móc đưa tay ra đón lấy.Lục Đình Kiêu vỗ vỗ vai anh ta một cái rồi quay vào phòng bệnh.Mạc Lăng Thiên như thể người mất hồn, cầm điện thoại trong ngay ngây ngẩn bước đến bên băng ghế dài trong hành lang ngồi xuống.Đoạn video trong điện thoại của Lục Đình Kiêu hình như là một đoạn video cắt từ camera giám sát.Cảnh tượng bên trong video nhìn trông rất giống một phòng khám nhỏ cũ nát.Không biết Mạc Lăng Thiên nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt thoáng đổi…Quả nhiên ngay sau đó, trong video xuất hiện bóng dáng của Ninh Thiên Tâm.Sống lưng của Mạc Lăng Thiên vô thức căng cứng, ánh mắt anh ta dán chặt vào hình bóng đơn độc mảnh dẻ ấy…Trong video, thần sắc của Ninh Thiên Tâm ngẩn ngơ, một mình tới hỏi thăm cô y tá vài điều, sau đó nộp tiền, làm xét nghiệm rồi ngồi trên băng ghế đợi.Từ đầu đến cuối vẻ mặt của cô gái đều bình tĩnh một cách kì lạ.Mãi cho đến khi… cho đến khi vào phòng phẫu thuật rồi, bác sĩ nói rằng 10 phút sau mới có thể làm phẫu thuật.Hình ảnh cô gái siết chặt tấm ảnh siêu âm trong tay xuất hiện, từ góc độ của anh ta chỉ có thể nhìn thấy cô gái đang gục đầu xuống và bả vai đang run lên bần bật, thậm chí cô còn không phát ra một tiếng nào, trái tim anh ta đau đớn như bị ai bóp nghẹt, đau đến mức không thở nổi.Từ trong video truyền đến giọng nói nghẹn ngào ngắt quãng của cô gái…”Con yêu… mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi… “”Xin lỗi con… mẹ không thể giữ con lại nữa…””Xin lỗi con… mẹ yêu con…””Ninh Thiên Tâm, vào làm phẫu thuật đi!” Tiếng thúc giục của bác sĩ vang lên.Cô gái hoảng hốt ngẩng đầu để lộ gương mặt ướt đẫm nước mắt, nỗi sợ hãi tràn ngập gương mặt nhỏ nhắn.Ngay sau đó, cô vội rút điện thoại ra, những ngón tay run rẩy gõ vài chữ, hình như đang gửi tin nhắn cho ai đó, vẻ mặt nhưng thể đang tìm kiếm tia hy vọng cuối cùngNhưng mà cuối cùng, không biết cô gái nghĩ gì, tia hy vọng cuối cùng cũng tắt lịm, tin nhắn viết thật dài rồi lại xóa hết, ngón tay chán nản buông thõng…Mạc Lăng Thiên mở điện thoại mình lên, nhìn tin nhắn cuối cùng cô ấy gửi cho mình, nhìn hai chữ “Lăng Thiên” đơn độc nằm lẳng lặng trên màn hình, nhìn tin nhắn dang dở đó, anh ta bật khóc không thành tiếng…
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận