Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Mẹ, ăn cơm thôi!” Tiểu Bảo như hiến vật quý dắt Ninh Tịch đến trước bàn cơm.Ninh Tịch thấy trên bàn là bữa cơm gia đình bình thường với bốn món, một canh, salat cà chua, thịt kho, cánh gà coca, canh củ từ nấu xương, còn có một đĩa rau cải xanh xào mà Lục Đình Kiêu sở trường nhất.So với những gì Ninh Tịch tưởng tượng thì phong phú hơn nhiều, hơn nữa nhìn qua hình thức có vẻ không tệ.”Nếm thử xem.” Lục Đình Kiêu đưa cho Ninh Tịch một đôi đũa.Ninh Tịch cầm đũa rồi mỗi món nếm thử một miếng.Bánh bao nhỏ với bánh bao lớn đều khẩn trương nhìn chằm chằm cô.Một hồi lâu sau, ánh mắt Ninh Tịch sáng rực giơ ngón tay cái lên: “Làm tốt lắm! Ăn ngon!”Bánh bao lớn thở phào nhẹ nhõm, bánh bao nhỏ vui vẻ, Lục Đình Kiêu giúp Ninh Tịch kéo ghế ra: “Ăn cơm thôi!””Ừ ừ…” Ninh Tịch liếc thấy trên mu bàn tay của Lục Đình Kiêu xuất hiện một vết rộp liền vội vàng kéo tay anh lại: “Tay anh làm sao thế?””Bị dầu bắn vào một chút thôi, không sao đâu, đã xử lý.” Lục Đình Kiêu không để ý nói.Ninh Tịch vội vàng thổi phù phù vào tay anh: “Có còn đau không? Để em thổi phù phù cho!”Lục Đình Kiêu nhìn hành động như trẻ con của Ninh Tịch thì có chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.Bánh bao nhỏ bị mẹ bỏ quên đứng một bên tức giận nhìn ba mình, vẻ mặt nhóc như đang nói: tại sao ba có thể dùng khổ nhục kế tranh sủng với con!.”Mẹ, Tiểu Bảo nữa!” Bánh bao nhỏ không chịu thua chen tới.Ninh Tịch cười khẽ rồi cũng quay sang thổi phù phù vào móng vuốt của nhóc con.Bánh bao nhỏ lập tức hài lòng, thấy chưa, Tiểu Bảo không cần xài kế cũng được mẹ yêu thương ~…Ăn cơm rồi dỗ bánh bao nhỏ đi ngủ xong, Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu ra vườn hoa nói chuyện phiếm.”Anh yêu à… sao hôm nay tự dưng tốt với em thế?” Ninh Tịch có chút kỳ quái hỏi.Trên thực tế thì không chỉ hôm nay mà là mấy ngày nay đều như vậy.Trước kia Lục Đình Kiêu đối xử với cô đã tốt lắm rồi, nhưng mấy ngày nay lại càng khoa trương hơn, việc này khiến Ninh Tịch cứ cảm giác mình sắp bị chiều chuộng thành phế nhân rồi.Lục Đình Kiêu nào dám nói là vì đau lòng cùng… áy náy…”Lo em khó chịu.” Lục Đình Kiêu nghĩ nghĩ rồi quyết định tìm một lí do khác.”Khó chịu cái gì? Anh nói chuyện Tô Diễn kết hôn sao?” Ninh Tịch nhướng mày như cười như không nói: “Nếu như là vì chuyện đó thì anh suy nghĩ nhiều rồi, aiz, hai bọn họ thật xứng đôi mà! Ở chung một chỗ tốt biết bao!”A
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận