Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Người máy ngắt quãng phát ra âm thanh “Master”, bộ dạng như muốn báo cáo nhưng lại không dám, nhìn vô cùng thảm, xem ra người máy này chính là quản gia.Lục Đình Kiêu thở dài, mở ra bảng điều khiển sau lưng người máy, không biết anh làm cái gì mà đôi mắt của người máy kia đột nhiên tối sầm, không còn phản ứng.Ninh Tịch vội vàng chạy tới sờ nó một cái: “Sao nó lại không động đậy nữa thế này? Chắc không phải là chết rồi chứ? A, không đúng… không phải hỏng rồi chứ?””Không sao, để sửa lại là được rồi.”Ninh Tịch thở phào một cái, “Ha, vậy thì tốt, nếu không thì tiếc quá, người máy này trông cũng đẹp trai!”Lục Đình Kiêu: “…” Thôi, không sửa nữa.Lục Đình Kiêu đi thẳng vào nhà chính, Ninh Tịch chạy theo phía sau nhìn xung quanh, vẻ mặt lo lắng: “Rốt cuộc Tiểu Bảo ở đâu vậy?”Trong phòng khách chỉ có người máy chạy khắp nơi, phát hiện ra Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu thì đồng loạt xông tới trước mặt hai người.Sau đó chúng nó coi như không thấy Lục Đình Kiêu, nhào thẳng vào Ninh Tịch.”A a a, chúng nó muốn làm gì? Tại sao tất cả lại nhằm vào tôi?” Ninh Tịch sợ hết hồn, thân thủ cô có tốt hơn nữa cũng không đấu lại được người máy tường đồng vách sát đâu!Lục Đình Kiêu duỗi tay đặt dưới nách cô, nhẹ nhàng nhấc cô sang một bên, tránh được móng vuốt của một trong những người máy nhào tới, bất đắc dĩ nói: “Bởi vì cô chưa được cấp quyền hạn, cho nên chúng nó nghĩ cô đang đột nhập vào đây.””Vậy làm sao bây giờ?” Lúc nói chuyện, Ninh Tịch bị Lục Đình Kiêu quăng đi quăng lại nhiều lần, quăng đến chóng cả mặt.”Ở gần tôi.””A? Phải dựa vào gần bao nhiêu?” Ninh Tịch mờ mịt.”Tiểu Bảo ở phòng điều khiển trên tầng cao nhất, bây giờ chúng ta có hai lựa chọn. Một là đánh bại hết bọn chúng rồi xông vào…””Nhiều như này đánh sao được? Thứ hai là gì?” Chất liệu của những người máy này cô chỉ nhìn thôi cũng thấy đau tay, cô không muốn đánh nhau với bọn chúng đâu!”Thứ hai…” Lục Đình Kiêu liếc mắt nhìn cô một cái: “Tôi ôm cô đi lên, bởi vì chúng nó sẽ không tấn công tôi.”Ninh Tịch chớp mắt, sau đó không do dự đưa tay ra: “Ôm.”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận