Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Thứ cô cần là bằng chứng xác thực!Ninh Tịch chống súng vào cằm, rồi mở miệng nói: “Đưa cho tôi tài khoản ngân hàng và email của kẻ đã gửi tiền cho anh.””Được, được, trong máy tính của tôi, tôi đi lấy ngay! Có điều email là email nặc danh, ngay đến tài khoản ngân hàng cũng là tài khoảng nặc danh ở nước ngoài, sợ là không có tác dụng gì…” Trường Cường nói rồi lôi chiếc máy tính từ trong chăn ra, sau đó đưa cô nhìn rõ tài khoản email và tài khản ngân hàng của người gửi.Ninh Tịch đảo mắt nhìn, xác định không có vấn đề gì nữa mới nói: “Chiếc máy này giờ là của tôi, có ý kiến gì không?”Trương Cường lắc mạnh đầu: “Không có, không có, bà cô cứ cầm đi! Muốn cầm cái gì thì cầm!”Ninh Tịch cười lạnh, hơ, từ chị Hai giờ lên bà cô luôn rồi.Loại người lưu manh thế này, có nói lí với gã, gã cũng chẳng nghe nổi, có đưa bất cứ điều kiện gì với gã thì gã cũng sẽ được nước lấn tới. Thế nên, cách duy nhất có thể dùngchỉ có thể là dùng bạo lực để cưỡng chế thôi.Từ lúc về nước tới gờ, đây là lần đầu tiên cô dùng súng thật, sao có thể không căng thẳng được? May mà cô có diễn xuất tốt, chỉ cần coi như đang đóng phim thì cô đã có thể bình tĩnh ngay lại được rồi.Chọn bừa một vai “kẻ giết người biết thái” để diễn, xem ra hiệu quả cũng không tồi.Đóng phim là nghề mà cô yêu thích, cũng là cách để cô có thể bảo vệ được chính mình.”Vậy bà cô còn chuyện gì nữa không?” Trường Cường thấy cô không có ý định rời đi, gã căng thẳng nuốt nước bọt.Ninh Tịch nhìn gã như muốn lăng trì: “Ừm… Tôi đang suy nghĩ…””Suy… suy nghĩ gì cơ?””Tất nhiên là nghĩ… có cần phải giết người diệt khẩu không, lỡ sau này anh lại nói với người khác khẩu cung của anh là do tôi ép cung thì sao?” Ninh Tịch thản nhiên nói, hơn nữa trông vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.Chân Trương Cường mềm nhũn lại, quỳ hẳn xuống trước mặt cô: “Sao có thể như thế được! Có cho tôi cả trăm lá gan tôi cũng không dám đâu!”Đây là lời thật lòng của gã, gã vốn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, lần này xem ra Ninh Tịch dọa hắn đủ để tởn tới già.Gã không bao giờ có thể ngờ được rằng một cô gái trông yếu ớt như cô lại có thể đáng sợ như vậy, thậm chí gã còn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của cô, sợ tối nay sẽ lại gặp ác mộng.Ninh Tịch khẽ cười, cô dùng súng vỗ lên má gã: “Yên tâm đi, tôi không những không giết anh diệt khẩu mà còn cho anh tiền nữa cơ.”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận