Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Một cô gái mặc một bộ váy ngắn màu đen nhấp một ngụm rượu vang, ánh mát cô ta hơi đổi nói: “Tôi thấy tối nay mấy cô nên an phận đi! Tộc trưởng đại nhân đã ám chỉ rõ ràng rồi, anh ta không có quan tâm đây là đại hội gia tộc hay là tiệc coi mắt đâu!”Nghe cô gái này nói như vậy thì mấy cô gái xung quanh trố mắt nhìn nhau, trong lòng cũng có chút xúc động.Mặc dù nói thì nói thế nhưng đây là vị trí Tộc trưởng phu nhân của Lục thị đó, ai có thể từ chối cám dỗ như vậy chứ?Dẫu cho chỉ có một chút xíu khả năng thì cũng làm gì có ai muốn bỏ qua?Tại đây mỗi người đều có một tâm tư riêng, còn sắc mặt Lục Sùng Sơn lúc này đã đen hơn cả đáy nồi, Nhan Như Ý cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ.Không thể phủ nhận rằng, Lục Cảnh Lễ hiểu anh trai nó rất rõ…”Con đó… aizz… nếu con đã không muốn thì ba mẹ có thể ép con sao? Cần gì phải làm loạn như vậy!” Nhan Như Ý than thở nói.Lục Đình Kiêu không lên tiếng nhưng vẻ mặt rõ ràng đang nói anh không tin vào lời của bà.Nhan Như Ý có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng, rõ ràng, chính bà nói ra những lời như thế cũng có chút chột dạ. Dẫu sao gần đây bà vẫn luôn ngấm ngầm chuẩn bị chuyện này, những cô gái có mặt ở đây hôm nay đều do chính tay bà cẩn thận chọn lựa.Mặc dù Lục Sùng Sơn đã tức điên lên rồi nhưng ông ta cũng chẳng thể làm lớn chuyện ngay giữa chốn đông người thế này, nên chỉ có thể âm trầm nhịn xuống: “Còn không nhanh đi thay đồ đi.”Không đợi Lục Đình Kiêu nói chuyện thì bánh bao nhỏ đã lên tiếng: “Ông nội, con muốn mặc giống ba!”Hai cha con rõ ràng đang mặc đồ đôi, ngay cả đá quý trang sứ trên cổ áo sơ mi cũng giống nhau.Lục Sùng Sơn thấy cháu trai bảo bối mở miệng vàng ra nói thì vô cùng hòa ái gật đầu: “Được được được, không thay thì không thay! Tiểu Bảo thích là được rồi!”Lục Đình Kiêu nhìn con trai nhà mình, nghe được cái từ “ba” gián tiếp kia thì hơi nhướng mày. Vì bảo vệ mẹ mà thằng nhóc này cũng hy sinh lớn ghê ta.
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận