Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Kiều Dịch đen mặt nhìn Phong Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, bắt đầu từ bây giờ con không được nhúng tay vào chuyện này nữa! Trong vòng một tháng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ cấp S của con!”Sống lưng Phong Tiêu Tiêu cứng đờ, đưa đám lĩnh mệnh: “Vâng, thưa sư phụ!”Đù, bắt cô phải giải quyết con mèo kia trong vòng một tháng thì thà bảo cô chết đi còn hơn!…Sáng sớm hôm sau tại Lục trạch.”Cậu nói cái gì?” Lục Sùng Sơn nghe cấp dưới báo cáo xong thì đứng phắt dậy, cực kì tức giận.Nhan Như Ý ngồi một bên cũng lo lắng ra mặt: “Cậu nói Tống Lâm đã bán tất cả số cổ phần của cô ta… cho phía bên kia?””Đúng vậy, tôi đã kiểm tra qua rồi, tin này là chính xác.””Đình Kiêu có biết không?” Lục Sùng Sơn trầm giọng nói.”Lục tổng đã biết ạ.””Được rồi, cậu đi xuống đi!” Lục Sùng Sơn không nhịn được xua xua tay.Sau khi cấp dưới rời đi, sự tức giận của Lục Sùng Sơn không nén được nữa mà lập tức bùng phát: “Tống Lâm, những năm nay Lục thị có bạc đãi cô ta chút nào không, thế mà lúc này cô ta lại phản bội ngay được… đúng là đồ con hát vô tình! Câu này nói chẳng sai chút nào!”Nhan Như Ý nhăn chặt đôi mày: “Tôi cứ nghĩ Tống Lâm này làm người không tệ… không ngờ…””Tiểu Bảo đâu? Thằng bé dậy chưa? Không thể trì hoãn được nữa!” Lục Sùng Sơn vội vàng giục.Lúc đầu khi biết được Tiểu Bảo đồng ý xem xét mấy danh viện kia, đồng thời trong khoảng thời gian này cũng rất ngoan ngoãn ở lại Lục trạch mà nghiêm túc chọn lựa thì Lục Sùng Sơn rất vui vẻ.Nhưng mà thời gian trôi qua, ông ta lại phát hiện cậu cháu này rất nghiêm túc và nghiêm túc quá mức. Chỉ là sơ tuyển thôi mà tốn thời gian lâu như vậy, thậm chí tới tận giờ còn chưa tổ chức được buổi nói chuyện nào.Tình hình bây giờ quá khẩn cấp, thật sự không thể chờ tiếp được nữa!”Ông nội, bà nội!” Lúc này một bánh bao nhỏ mềm mịn đi từ trên lầu xuống.
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận