Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Haizzz, quả nhiên vẫn là cháu nội bảo bối là ngoan nhất, tri kỉ nhất mà!Tiểu Bảo chạy lạch bạch đến cạnh bà nội rồi kéo kéo tay bà nội, nhóc con nghiêm túc nói: “Bà nội, bà thích mẫu con dâu thế nào? Tiểu Bảo giúp bà nội chọn một người con dâu khéo léo hiểu chuyện y như Tiểu Bảo mới được! Người ấy phải cùng Tiểu Bảo chăm sóc, hiếu thuận với bà nội!”Nhan Như Ý nghe Tiểu Bảo nói vậy thì cảm động đến rối tinh rối mù: “Tiểu Bảo ngoan quá, cám ơn cháu trai ngoan của bà…”Nhan Như Ý với Lục Sùng Sơn đang sung sướng nói chuyện với cháu trai thì khóe mắt Lục Sùng Sơn liếc thấy bóng dáng con trai mình đứng ở cửa, sắc mặt cũng trầm xuống ngay tức khắc.Lục Sùng Sơn: “Đến rồi đấy à.”Lục Đình Kiêu liếc nhìn con trai nhà mình đang dỗ hai ông bà già đến sung sướng: “Vâng, con tới đón Tiểu Bảo.”Sắc mặt Lục Sùng Sơn càng đen thùi, sao ông ta có thể không biết Lục Đình Kiêu đến đón Tiểu Bảo là để đi gặp người đàn bà kia, chẳng qua là ông ta không muốn chọc điểm này ra khiến Tiểu Bảo mất hứng mà thôi.”Chuyện của Tống Lâm đã biết chưa?” Lục Sùng Sơn trầm giọng hỏi.”Đã biết.” Khuôn mặt tê liệt không cảm xúc của Lục Đình Kiêu càng khiến Lục Sùng Sơn có cảm giác đấm vào gối bông. Ông ta không muốn nói những lời không hay để rồi cãi vã trước mặt Tiểu Bảo nên cũng chỉ đành thôi: “Đi đi, đi đường cẩn thận một chút!””Tạm biệt ông nội, tạm biệt bà nội!””Ừ, tạm biệt Tiểu Bảo!””Đi đường cẩn thận!”…Sau khi bước lên xe, Tiểu Bảo lập tức đổi từ trạng thái cháu trai ngoan hiền về bộ dạng cao quý lạnh lùng.”Mẹ đâu?””Ở chỗ dì Thiên Tâm của con, lát nữa chúng ta cùng qua sân bay tiễn dì ấy.” Lục Đình Kiêu trả lời.”Ừm.” Bánh bao nhỏ gật đầu một cái rồi không nói gì nữa, nhóc chỉ vùi đầu bấm máy điện thoại không biết đang làm cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận