Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Chủ tịch, chuyện này…” Trình Phong vẻ mặt hốt hoảng.”Lập tức gọi bác sỹ!”Lục Sùng Sơn vội vàng nói.”Vậy…vậy chuyện của Tiểu thiếu gia…có cần phải nói cho sếp không ạ?” Trình Phong hỏi.Những ngón tay của Lục Sùng Sơn run lên bần bật, ông ta nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu sau cuối cùng cũng lên tiếng: “Tạm thời đừng nói cho Đình Kiêu biết… nhưng mà, đợi đến 12 giờ đêm nay nếu như vẫn không thể cứu được Tiểu Bảo ra…”Lục Sùng Sơn thở dài một tiếng, nói tiếp: “Cho dù tình hình của Lục thị như thế nào đi chăng nữa, cậu nhất định phải báo cho Đình Kiêu biết!’Trình Phong gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi ạ.”Lục Sùng Sơn nhìn Nhan Như Ý đang hôn mê, bên tai văng vẳng lại từng câu từng chữ trách móc của bà ấy, trái tim lại quặn lên vì đau.Ông ta nhìn Tiểu Bảo từ nhỏ đến lớn, cho đến giờ ông vẫn còn nhớ cái cảm giác kích động lần đầu tiên khi nhìn thấy thằng bé, nhớ cái cảm giác mềm mềm khi ông bế nó. Sau đó từng ngày từng ngày nó lớn dần lên, càng ngày càng thông minh, càng ngày càng đáng yêu, bây giờ lại là một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện, còn rất hiếu thảo…Đó là cháu ruột của ông, là mạng sống của ông! Ông làm sao mà không căng thẳng được, làm sao mà không đau lòng cho được! Ông thà rằng người bị bắt cóc giờ phút này là chính mình còn hơn!Nhưng mà, chuyện này liên quan đến sự tồn vong của cả gia tộc nhà họ Lục, tất cả đều là do ông gây ra, ông ta không thể bỏ mặc tất cả mọi thứ được…Đợi đến 12 giờ đêm nay, đã là biện pháp thỏa đáng duy nhất mà ông có thể nghĩ ra……Trước đó không lâu.Trong tòa nhà của công ty đầu tư mạo hiểm Ức Lam.Trong phòng làm việc mờ tối, màn hình máy tính hắt thứ ánh sáng xanh lên gương mặt sa sầm và máu tóc màu trắng của người đàn ông đối diện.Anh ta đang xem từng tấm ảnh một, toàn bộ đều là những cảnh chung sống ấm áp thường ngày của Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu. Còn có cả những bức ảnh một nhà ba người với Tiểu Bảo nữa, tất cả đều là chụp trộm, nhưng lại chân thực vô cùng, chỉ thông qua những bức ảnh thôi là có thể cảm nhận được tình cảm đầy tràn trong đôi mắt của cô gái.Trên giao diện email, hiển thị tên người gửi ảnh đến không phải là nặc danh mà là được đường hoàng gửi đến: Lục Cảnh Lễ!Khỏi nghi ngờ, chuyện này rất phù hợp với tính cách của Lục Cảnh Lễ.Mỗi ngày anh trai yêu quý của anh đều bị mấy tấm ảnh này kích thích, anh đương nhiên phải chơi trò gậy ông đập lưng ông lại rồi! Ai sợ ai chứ!”Lão Đại… không! Không hay rồi!” Lúc này đột nhiên có người hốt hoảng chạy vào.”Gọi tôi cái gì?” Ánh mắt u ám của người đàn ông ngước lên nhìn người tới.”Tổng… tổng giám đốc! Tổng giám đốc đại nhân! Không hay rồi! Đơn hàng của chúng ta với Gia Hành bên kia có vấn đề, bây giờ phải bồi thường cho họ 3 tỷ USD…””Thế thì bồi thường đi.””Nhưng mà… hết tiền rồi ạ!”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận