Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Đó là một cái còi màu bạc khoảng chừng ngón tay cái, bên trên khắc hoa văn cổ.Cái còi này là lúc trước hắn ta lục soát trên người cô ả này thì thấy, vì thấy hoa văn này có lai lịch lớn nên lén giữ lại.Tên lính nhìn nhìn biểu tượng hoa văn kia, lại nhìn Ninh Tịch một cái, trên mặt thoáng lộ ra vẻ chần chừ.Sao cô ả lại có thứ này trên người? Không phải cô ta và… gia tộc trong truyền thuyết kia có quan hệ gì đấy chứ… không thể như vậy được…Nhưng thế thì sao thứ đồ chơi này lại xuất hiện trên người cô ả này? Rất ít người biết về biểu tượng này thế nên không thể tùy tiện có trên một cái còi được, còn nữa, thứ này dùng để làm gì?Tên lính càng nghĩ càng thấy lạ, thử thổi nhẹ cái còi kia một cái, thứ này có hình dáng của một cái còi nhưng lại chẳng có chút âm thanh gì, có vẻ như trong là ruột đặc thì phải…Sau đó gã lại tỉ mỉ quan sát cái còi kia…”Này! Mày lề mề cái gì thế?”Mãi đến khi có người thúc giục, tên lính kia mới cất cái còi đi: “Má mày! Giục cái con khỉ! Gấp cái gì chứ! Người thành ra thế này còn chạy được à!Thôi vậy, mặc kệ con bé này có lai lịch gì, có quan hệ gì với gia tộc kia thì hôm nay cũng phải chết! Với lại gia tộc kia cũng chỉ có trong truyền thuyết, sao có thể là thật được…Sau khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, tên lính kia lại cầm dao lên tiến tới gần cô gái…Đúng vào lúc này, tên lính đang nở nụ cười khát máu bỗng trợn to mắt, ngã thẳng xuống.”Ai?””Cái khỉ gì thế!”Đám lính đứng xung quanh hấp tấp rút vũ khí ra, cảnh giác nhìn bốn phía nhưng đến cái bóng còn chưa bắt được thì đã thi nhau ngã xuống, mãi đến khi trong tòa thành hoang phế chỉ còn lại sự tĩnh mịch…
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận