Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Ninh Tịch chỉ nói: do có tình yêu nuôi dưỡng.”Đoàng!”Sau ba ngày thích ứng, Ninh Tịch đã có thể bắn chuẩn xác vào hồng tâm.Ban đầu khi trông thấy mình còn không bắn nổi sáu điểm, tâm trạng cô rất tệ cũng may Lục Đình Kiêu và Tiểu Bảo vẫn ở bên cô, phân tán lực chú ý của cô, giúp đỡ cô thích ứng từng chút một.Cuối cùng cô phát hiện ra, cảm giác tìm lại năng lực vốn thuộc về mình cũng không tệ.Có loại cảm giác quả nhiên anh đây vẫn trâu như thế.Ninh Tịch đang luyện súng thì đột nhiên có tiếng thiếu niên cao vút: “AAAA! Chị Tịch Chị Tịch Chị Tịch! Chị tỉnh lại thật rồi!””Vinh Quang… Khả Nhi…”Nhìn thấy người tới, Ninh Tịch lập tức vui mừng chào đón: “Sao hai người lại tới đây?”Trang Vinh Quang lao tới như một mũi tên, lườm Lục Đình Kiêu bên cạnh một cái rồi oán hận nói: “Em đã muốn đến từ sớm rồi nhưng tên này cứ giấu chị đi, còn nói gì mà miễn tiếp khách, vì thế mà bây giờ tụi em mới qua đây thăm chị được! Chị Tịch, chị trâu quá! Bị thực vật mà chị cũng tỉnh được! Em đã biết chị là người làm việc lớn mà.”Ninh Tịch bị Trang Vinh Quang nói vậy thì dở khóc dở cười: “Em mới là người làm việc lớn đó, nghe nói bây giờ em ở bộ đội như cá gặp nước, đứng đầu cuộc thi đấu võ?””Ha ha ha… Nào có! Bình thường thôi mà, binh thường thôi!” Chàng trai gãi đầu, miệng khiêm tốn nhưng đuôi lại sắp vểnh lên trời rồi.Cậu chàng trông thấy súng trong tay Ninh Tịch và mấy khẩu bên cạnh nữa thì hai mắt sáng lên: “Ôi má ơi, Colt Python bằng vàng! Chát quá, chất quá! Em chỉ mới thấy trên ảnh thôi! Hựm, đây đều là những khẩu súng trong truyền thuyết mà!””Chị! Chị chị chị! Em thử một lần được không?” Cậu chàng sắp nhỏ dãi đến nơi rồi.Ninh Tịch cười như không cười: “Vậy em phải hỏi anh rể của em rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận