Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Ninh Tịch dở khóc dở cười nhìn “đồ trang sức” mới trên chân mình: “Bảo bối à, sao con dậy sớm thế?”Tiểu Bảo dụi dụi con mắt đưa hai cánh tay ra, tỏ ý muốn được bế.Ninh Tịch không thể làm gì khác hơn là bế thằng bé lên: “Cô chỉ đi mua đồ ăn thôi, lát nữa sẽ về với con, nhanh thôi mà!”Bánh bao nhỏ vẫn không chịu buông ôm chặt cổ cô như cũ.”Có thể đi cùng không?” Lục Đình Kiêu bỗng lên tiếng hỏi.Ninh Tịch chớp chớp mắt: “Hửm, hai người cũng đi à?””Vừa vặn có thể cho Tiểu Bảo ra ngoài chơi một chút.”Bánh bao nhỏ nghe thế liền ra sức gật đầu.Ninh Tịch gãi đầu: “Đương nhiên là có thể! Chỉ có điều nơi đó có chút loạn! Tôi không vào siêu thị mà là đi một chợ đầu mối cách đây hơi xa, đồ ăn chỗ đó rất tươi!””Không sao, đi thôi.” Lục Đình Kiêu đặt tờ báo xuống, cầm chìa khóa xe lên.Vì vậy, từ một mình Ninh Tịch bỗng chốc biến thành ba người, hai hàng tặng kèm là bánh bao lớn và bánh bao nhỏ.Gara để xe dưới hầm.Vửa mở ra là một hàng xe sang trọng chói lòa đập vào mắt, Ninh Tịch thèm đến rớt cả nước miếng nhất là sau khi trông thấy nam thần – Tiểu Bạch.Thấy Ninh Tịch nhìn chằm chằm không chớp mắt chiếc siêu xe Bugatti màu trắng kia, Lục Đình Kiêu hỏi: “Đi cái này?”Ninh Tịch hồi thần vội vàng lắc đầu: “Tất nhiên là không rồi! Chúng ta chỉ đi chợ thôi, lái chiếc siêu xe này tới thì ăn chơi quá! Có cái nào khiêm tốn hơn chút không?”Cô đưa mắt nhìn một lượt quả thật không có…Làm sao có thể có đây…Ấy thế mà Lục Đình Kiêu lại gật đầu: “Có.”Không biết anh ấn cái công tắc nào một chiếc xe màu đen từ một gian khác được chuyển ra.Đây là một chiếc xe gia đình giá chừng 50 vạn, nhìn có vẻ vẫn còn mới.Ninh Tịch thấy thế liền gật gật đầu: “Chiếc này ổn!”Nhưng mà, tại sao Lục Đình Kiêu lại có loại xe trái ngược với phong cách thường ngày như này?Lục Đình Kiêu tựa như hiểu được nghi vấn của cô, lên tiếng giải thích: “Chiếc xe này chuẩn bị cho cô lúc cô mới tới, chẳng qua là cô chưa từng sử dụng nó.””Ah…” Hóa ra đây chính là chiếc xe mà Lục Đình Kiêu chuẩn bị cho cô từ lúc cô mới đến Lục gia.Nhìn vẻ mặt cô đơn của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch có cảm giác như cô phạm phải đại tội rồi, vội vàng giải thích: “Đó là bởi vì bình thường tôi hay đi tàu điện ngầm, vừa nhanh vừa tiện, còn không bị tắc đường nữa!”Nói xong Ninh Tịch vội đánh trống lảng qua chuyện khác: “Chúng ta mau đi thôi, đi muộn thì đồ ngon sẽ bị người ta chọn hết đó! Như thế sẽ ảnh hưởng tới tay nghề của tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận