Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Trong vườn hoa nhỏ, Lương Phi Tinh gấp đến độ đi qua đi lại không ngừng: “Trầm cảm? Du học? Đổi nghề? Hay là lập gia đình… bất kể lí do gì cũng không thể giải thích tại sao bà chủ lại bốc hơi như thế, không thể đem ra giải thích với các fan được!”Anh ta rất rõ, nếu không có một lí do đủ hợp lí để chặn lại miệng những người kia lại thì hậu quả tuyệt đối khó lường.Lương Phi Tinh vừa than thở, vừa len lén nhìn Ninh Tịch vẫn đang ngồi trên ghế.Thực tế thì lí do mà Ninh Tịch giải nghệ suốt một năm này là gì ngay cả anh ta cũng không biết.Trên mạng bây giờ đều nói là do Ninh Tịch chột dạ nên chẳng nói chẳng rằng rời đi, thậm chí còn có người nghi ngờ cô vô tình, chẳng thèm để ý đến các fan. Nếu không tại sao lại trơ mắt nhìn nhiều người lo lắng cho mình như vậy mà cũng không xuất hiện…Trừ Ninh Tịch ra thì hôm nay Giang Mục Dã cũng ở đây. Con hàng này trừ việc tắm rửa sạch sẽ ra thì đầu tóc vẫn như lão ăn mày, chẳng thèm để ý hình tượng của mình gì cả. Lôi Minh bất lực, chỉ cầu vị tổ tông này không tiếp tục phát điên là được.Giang Mục Dã nghiêng đầu nhìn Ninh Tịch một cái, dường như cô đang nghĩ cái gì đó, vẻ mặt có chút khó xử.Giang Mục Dã thấy thế chống cằm lầu bầu: “Xoắn xuýt làm cái gì? Cứ nói thẳng với các fan là được chứ sao! Bà làm người thực vật, nghiêm chỉnh nằm một năm trên giường thì làm sao mà xuất hiện, làm sao mà lộ mặt, sao nào?””Hả… cái gì?!” Lương Phi Tinh vừa nghe thì khiếp sợ đến suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Ninh… Ninh Tịch, cô thành người thực vật nằm trên giường suốt một năm trời á?”Mặc dù Lương Phi Tinh đoán được nguyên nhân có lẽ là do vấn đề sức khỏe, nhưng hoàn toàn không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa với quan hệ của Ninh Tịch với Boss đại nhân thì nội tình e là liên quan đến rất nhiều thứ…Cái này xem chừng cũng là nguyên nhân thực sự của việc không công bố tin Ninh Tịch giải nghệ.Ngay lúc Lương Phi Tinh còn đang nghĩ nghĩ thì sau lưng vang lên một tràng tiếng bước chân trầm ổn.Lương Phi Tinh lập tức nghiêm mặt xoay người lại: “Boss”Lục Đình Kiêu đưa một tập tài liệu cho cậu ta rồi chỉ mở miệng nó đúng một câu: “Đi phân phát.””Đây là…” Lương Phi Tinh chần chừ nhận lấy.Anh vừa mở ra một cái thì lập tức vui mừng: “Là tài liệu theo dõi bệnh tình cùng giấy chuẩn đoán của viện Quân y Đế Đô! Có cái này thì xong hết mọi chuyện rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận