Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Đảo mắt đã đến ngày cuối cùng.Trong văn phòng làm việc của Từ Thao, một nữ diễn viên trẻ ngồi trên salon khẩn trương đến xoắn hết các ngón tay vào với nhau: “Anh Thao… Em không làm được đâu… chuyện quan trọng như thế… nhỡ em làm hỏng thì sao…”Từ Thao khuyên nhủ: “Tần Sương, em vào nghề đã lâu vậy rồi, mọi sự nỗ lực, cố gắng của em, anh đều trông thấy hết. Em chỉ thiếu một cơ hội, bây giờ cơ hội ấy đập xuống đầu em rồi, em còn tính đẩy ra ngoài, em nói xem em có ngốc hay không?”Vẻ mặt của Tần Sương vẫn đầy bối rối: “Anh Tịch định đổi tiết mục khác ạ, cho nên mới bảo em diễn thay vai nữ chính cho anh ấy? Không phải là em không muốn giúp, mà… em lo rằng mình sẽ làm không tốt… gây thêm phiền phức cho công ty…”Dù sao, cô cũng chỉ là một diễn viên hạng ba nho nhỏ mà thôi, nào có tư cách góp mặt trong sự kiện lớn như thế, lại còn đảm nhiệm vai diễn quan trọng.”Tiểu Tịch không đổi tiết mục, chỉ đổi vai thôi.” Từ Thao cũng không giải thích thêm mà tiếp tục khuyên: “Em nói xem em còn phải sợ gì nào? Em không tin mình, chẳng nhẽ cũng không tin cả anh và Tiểu Tịch sao?””Em có xuất thân chính quy, lại được đào tạo chuyên nghiệp. Trước khi vào nghề cũng đã từng tham gia biểu diễn nhạc kịch và đóng kịch, nội dung vở “Bóng ma trong nhà hát” này cũng nắm rõ như lòng bàn tay, ngoài em ra thì không thể là ai khác nữa! Trước đó Ninh Tịch cũng đã nói với anh rồi, muốn nâng đỡ em. Vừa hay lần này lại có cơ hội tốt như thế. Cơ hội trở mình của em tới rồi đó con bé ngốc này!”Từ Thao nói thế lại càng khiến Tần Sương thấy áp lực hơn: “Em vẫn cảm thấy em không làm được…”Từ Thao ra sức vừa dỗ vừa phỉnh, nói đến mức rách toạc cả miệng ra mà con bé này vẫn cứng đầu như thế thì ức đến muốn thổ huyết. Con bé này cái gì cũng tốt hết, ngoan ngoãn thành thật nhưng cái chỗ dở nhất cũng chính là vì quá ngoan ngoãn thành thật nên không đủ can đảm.
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận