Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Lương Phi Tinh và Từ Thao đang theo dõi sát sao tình hình phát triển của việc này trên mạng.Từ Thao vẻ mặt đầy châm chọc nói: “Chậc, quả nhiên đám Hàn Tử Huyên vẫn còn có plan B mà!”Lương Phi Tinh nhướng mắt lườm “ông chú” này một cái: “Thế mà cũng phải nói à? Bằng không thì sao cô ta dám dùng thân phận thật công khai làm trò thế này?”Từ Thao ngáp một cái, vô cùng buồn chán nói: “Chán phèo! Chẳng lẽ bây giờ trực tiếp tung thứ đó của bên mình lên luôn à?”Lương Phi Tinh nghe thế nhìn sang Ninh Tịch đang ngồi trên sofa phía đối diện: “Ninh Tịch, em cảm thấy như thế nào?”Ninh Tịch ngẩng đầu lên khỏi cái màn hình điện thoại, một tay nghiêng nghiêng chống đầu, một tay khác gõ nhẹ lên cái tay ghế bên cạnh: “Thứ đó, đương nhiên là phải tung ra, nhưng mà… đâu thể để dễ như thế được!”Nói đến câu cuối cùng, trong mắt Ninh Tịch thoáng lóe lên vẻ lạnh lẽo băng giá.Từ Thao vội hỏi: “Nữ vương đại nhân, ý em là như thế nào?”Động tác những ngón tay Ninh Tịch chợt dừng lại, ánh mắt cô chuyển sang nhìn về phía Từ Thao, nhấn từng chữ từng chữ một nói: “Dọn sạch nhà cửa thôi!”Lúc trước, khi cô vừa mới tỉnh dậy, tình hình của Thịnh Thế lại tồi tệ như vậy nên chỉ có thể chọn cách bị động ứng chiến nhưng mà bây giờ cũng là lúc giải quyết cái đám ăn cây táo rào cây sung Hàn Tử Huyên kia rồi.Từ Thao nghe được bốn chữ ngang tàng khí phách đó thì hai mắt lập tức sáng rỡ: “Nữ vương đại nhân uy vũ! Em nói không sai, bôi nhọ người ta xong cứ thế mà cho qua à, nào có chuyện dễ dàng như thế!”Lương Phi Tinh ở bên cạnh trầm ngâm: “Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn âm thầm điều tra Hàn Tử Huyên, nhưng mà cô ta đúng là rất cẩn thận, lâu như thế rồi tôi vẫn không tra ra được tin tức gì.”Bằng không anh đã sớm xử lý sạch sẽ cô ta rồi, nào đâu thể để cô ta có thể tiếp tục làm trò trước mặt mình như thế được nữa.Từ Thao gật đầu phụ họa nói: “Quả thật là như thế, lịch sử đen tối của Hàn Tử Huyên thì nhiều lắm nhưng mà không có chứng cớ thì có nói như thế nào cũng vô dụng!”Ánh mắt của Ninh Tịch chuyển về phía Từ Thao: “Anh Thao, có phải anh quên Doãn Ưu Ưu rồi không?”Từ Thao nghe thế không hiểu: “Doãn Ưu Ưu?”Chuyện này thì liên quan gì đến Doãn Ưu Ưu?”Với tính cách của Hàn Tử Huyên, tại sao sau khi nhảy sang Tinh Huy mà vẫn luôn luôn “để ý, chăm lo” cho Doãn Ưu Ưu như thế?” Ninh Tịch hỏi ngược lại.
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận