Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Mà kể cả có chứng minh được trang phục kia không phải do Đới Uy làm thì cũng đâu thể chứng minh được thiết kế không phải của Đới Uy đâu?”…Cung Thượng Trạch không để ý đến những xì xào bán tán xung quanh mà nói luôn: “Không cần.”Nghe những người xung quanh bất bình dùm mình thì Đới Uy chỉ cười ha ha, hào sảng nói: “Không sao đâu, đều là người cả nên có nghi ngờ cũng là bình thường.”Đới Uy nói xong thì dùng ánh mắt đong đầy tình cảm nhìn những bộ trang phục tinh xảo kia, dường như hoài niệm mà nói: “Kĩ thuật may mặc của Trung Quốc chúng ta phải nói là bác đại tinh thâm, về mặt thủ công mỹ nghệ thì càng phải nói là tuyệt vời!””Tôi có một mơ ước là một ngày nào đó có thể đem văn hóa Trung Hoa bước lên võ đài thế giới. Cho nên trừ thiết kế ra thì tôi cũng có nghiên cứu sâu về mảng thủ công mỹ nghệ, quá trình tự tay đem những thứ trên mặt giấy hóa thành thật đối với tôi mà nói là một quá trình vô cùng có ý nghĩa!””Mặc dù một nhà thiết kế giỏi không nhất thiết phải là một thợ may giỏi, nhưng nếu có một kĩ thuật may mặc tốt sẽ khiến trang phục mình làm ra tốt hơn.”Câu nói của Đới Uy lấy được không ít cảm tình của những người đồng nghiệp.Mà, Cung Thượng Trạch từ đầu đến cuối chỉ yên lặng đứng đó không nói một lời. Mãi cho đến khi Đới Uy nói xong, cậu đột nhiên cử động chân mà bước từ từ từng bước về phía sân khấu chữ T.Ánh mắt của những người xa lạ kia giống như những cây gai đâm sâu vào cậu, chứng chướng ngại giao tiếp nghiêm trọng đến nỗi khiến mỗi bước chân của cậu như thể đang bước trên băng mỏng… nhưng mà, cậu không thể ngừng lại, không thể lui bước.Bởi vì vẫn có một người đang dõi theo cậu…Thấy Cung Thượng Trạch đột nhiên bước lên sân khấu thì mọi người đều tò mò nhìn sang, trong ánh mắt của bọn họ đã không còn kiên nhẫn.”Tên này lại muốn làm gì đây?””Tuần lễ thời trang đang êm đẹp tự dưng lại có một thằng điên nhảy ra làm náo loạn hết lên cả!””Vừa nãy phải đem cậu ta đuổi thẳng cổ ra ngoài mới đúng!”…Những giọng nói bất mãn ngày càng nhiều, rốt cuộc Cung Thượng Trạch cũng đã đứng ở trước mặt người mẫu mặc Nghê Thường Vũ Y.Những ngón tay trắng nõn đến gần như trong suốt cẩn thận nâng lên ống tay áo của bộ đồ, sau đó từ từ lộn mặt trái của ống tay ra.Một giây sau, đôi mắt sắc như lưỡi dao của cậu thanh niên ấy bắn về phía Đới Uy.”Như vậy, hiện tại xin anh Đới trả lời vấn đề thứ hai của tôi! Xin hỏi, vì sao trên tác phẩm của anh lại thêu tên của tôi?””Cái gì?” Đới Uy nghe vậy lập tức biến sắc.Ngay lập tức, ống kính máy quay tiến sát lại phần ống tay áo mà Cung Thượng Trạch đang nâng lên.Trên màn hình lớn sau lưng mọi người đột nhiên xuất hiện hình ảnh mặt trái của ống tay áo tinh xảo kia mà trên đó lại có một hình thêu tên theo lối chữ Lệ, gồm ba chữ – Cung Thượng Trạch!!!
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận