Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Trung Quốc, nhà cũ của Ninh gia.Sau khi về nước, Ninh Tuyết Lạc liền mượn cớ nhớ nhà mà trốn về nhà mẹ đẻ. Hiện giờ, cô ta thực sự không chịu nổi sự châm chọc của Trịnh Mẫn Quân.Ninh Tuyết Lạc cố ý đưa cho Trịnh Mẫn Quân một tấm giấy mời ở tuần lễ thời trang, cho nên chuyện hôm đó bà ta cũng chứng kiến toàn bộ. Trịnh Mẫn Quân cảm thấy mất mặt nên chẳng đợi Ninh Tuyết Lạc mà một mình về nước trước.Chờ sau khi về nước rồi thì thái độ của Trịnh Mẫn Quân đối với Ninh Tuyết Lạc cũng chẳng chừa chút mặt mũi nào nữa, đáng giận nhất là bà ta còn giả vờ như vô tình so sánh cô ta với Ninh Tịch ngay trước mặt cô ta nữa.Cộng thêm việc tình hình của History càng lúc càng tệ nên trong khoảng thời gian này cô ta thật sự sứt đầu mẻ trán.Ninh Tuyết Lạc âm trầm ngồi trên ghế salon trong phòng khách, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc đã về.Thấy Ninh Tuyết Lạc, Trang Linh Ngọc lập tức vui vẻ nói: “Tuyết Lạc, con về rồi! Sao lại gầy thế này? Con còn đang có bầu đấy! Nhỡ có chuyện gì thì sao!”Ninh Tuyết Lạc rũ mắt, ảm đạm nói: “Mẹ, con không sao, chỉ là… chuyện phía công ty có hơi nhiều…”Ninh Diệu Hoa trầm giọng nói: “Chuyện History không phải lỗi do con, con không cần phải tự trách.”Trang Linh Ngọc kéo Ninh Tuyết Lạc ngồi xuống ghế rồi tức giận nói: “Mẹ đã bảo con khốn kia nhất định sẽ đối nghịch với Ninh gia chúng ta mà con không tin! Bây giờ thì đã tin chưa! Rõ ràng là nó cố ý, mời nhà thiết kế nào mà chẳng được, hết lần này đến lần khác lại cứ phải mời người kia là thế nào! Lại còn làm Tuyết Lạc khó xử trước mặt bao nhiêu người như vậy!”Ninh Diệu Hoa biết quan hệ của Ninh Tịch với Trang gia hiện giờ không tệ, ông ta vẫn muốn hòa giải quan hệ của hai nhà nên không biết nói gì, chỉ ho nhẹ một tiếng: “Chuyện này, đúng là Tiểu Tịch có hơi quá đáng! Bất kể thế nào thì cũng là người một nhà cả, cần gì phải làm to chuyện như vậy! Huống chi Tuyết Lạc còn đang có thai, nó không sợ Tuyết Lạc chịu đả kích rồi có chuyện gì sao!”Trang Linh Ngọc tức giận nói: “Chỉ sợ nó còn mong thế ấy chứ!”Ninh Tuyết Lạc tỏ vẻ nhẫn nhịn, đau khổ nói: “Mẹ, chuyện này không thể trách chị, có trách chỉ trách con không có mắt nhìn người… nhưng mà mẹ ơi, con khó chịu lắm! History là tâm huyết của con… nhưng bây giờ… tất cả đã bị phá hủy…”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận