Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Lúc này một cô giúp việc tỉnh lại từ trong nỗi sợ hãi, rối rít phụ họa nói: “Tôi thấy người lái cái xe gắn máy đó chắc chắn là cố ý! Mấy người chúng tôi đều đứng chung một chỗ mà tên đó không đụng ai cứ nhằm về phía phu nhân mà đụng thôi!”Một người khác nói: “Tốc độ của tên đó quá nhanh, chúng tôi hoàn toàn không phản ứng kịp! Muốn che chắn cho phu nhân cũng không kịp! Hơn nữa tôi thấy hình như kẻ đó cố tình nhằm vào bụng của phu nhân!”Ninh Tuyết Lạc quay về phía Ninh Diệu Hoa, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Đây… chẳng lẽ đối phương cố ý!”Lúc này giọng điệu của người tài xế càng thêm chắc chắn: “Nhất định là cố ý, nếu như nói cái tên đi xe gắn máy là kẻ xấu thì cũng phải cướp túi! Nhưng tên đó hoàn toàn không hề cướp bất cứ đồ gì! Hơn nữa ngay từ đầu mục tiêu của hắn đã là phu nhân! Tôi đã che cho phu nhân tránh được rồi nhưng tên đó lại quay đầu hướng thẳng về phía phu nhân mà đâm tới!”Trang Linh Ngọc nằm trên giường khóc đến đứt hơi: “Con của tôi… tại sao… rốt cuộc là ai… tại sao lại làm thế với tôi…””Là ai, là kẻ nào to gan như thế! Ngay cả người của Ninh gia cũng dám động!” Ninh Diệu Hoa giận đến mức gân xanh nổi đầy mặt.Trịnh Mẫn Quân đứng một bên làm bộ làm tịch như thể rất căm phẫn nói: “Ban ngày ban mặt mà làm như thế, đúng là không coi pháp luật ra gì rồi!”Tô Diễn trầm ngâm phân tích: “Nghe bọn họ nói thì chỉ sợ chuyện này không phải đơn giản chỉ là một vụ tai nạn.”Tô Hoằng Quang nhìn Ninh Diệu Hoa rồi trầm giọng hỏi: “Diệu Hoa, gần đây ông có kết thù với kẻ nào không?”Ninh Diệu Hoa hơi suy nghĩ một chút rồi lập tức phủ nhận: “Không thể nào! Dạo gần đây mọi chuyện trong công ty đều rất tốt!”Cứ cho là có chút va chạm trong làm ăn, những lấy quy mô của Ninh thị hiện tại lại thêm đám hỏi với Tô gia thì nào có ai lớn gan đến nỗi đánh chủ ý lên người nhà Ninh gia.
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận