Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Đây không phải là sự thật…Tất cả những chuyện này đều không phải là thật…Bao nhiêu năm qua, bà ta đã nuôi ra cái thứ gì thế này!Bà ta vì cái thứ súc sinh này mà đã làm gì với chính con gái ruột của mình kìa…Không phải Ninh Tịch hại đứa con của bà ta mà là Ninh Tuyết Lạc! Là Ninh Tuyết Lạc đã hại hai đứa con bà!Nó hại con trai bà, rồi hại cả con gái bà!Ninh Diệu Hoa nhìn đứa con gái xa lạ nanh ác như rắn độc kia, nghe cô ta nói tất cả những gì đã làm với cô con gái ruột thịt của mình, từng lời từng chữ cứ như đang tùng xẻo từng miếng thịt trên người ông ta, ông ta cuồng nộ lao tới chỗ Tô Diễn: “Tô Diễn! Con nói đi! Con nói xem tất cả những chuyện này là sao! Con biết hết tất cả mọi chuyện có đúng không!!!”Tô Diễn đau khổ cúi đầu: “Con xin lỗi… là lỗi của con… Năm ấy sức khỏe con không tốt, được dưỡng bệnh dưới quê, con với Tiểu Tịch sớm đã quen nhau từ đó. Trước lúc quen biết Tuyết Lạc, con có qua lại với Tiểu Tịch, là con đã phản bội Tiểu Tịch, cùng Tuyết Lạc làm ra chuyện có lỗi với cô ấy… Khi ấy lòng con chỉ nghĩ tới Tuyết Lạc, sau khi biết những chuyện Tuyết Lạc làm với Ninh Tịch, con chỉ nghĩ rằng do cô ấy còn nhỏ nhất thời nông nổi hồ đồ, con tưởng cô ấy thật lòng hối lỗi… nên mới giúp cô ấy giữ bí mật này.”“Con đã gạt Tiểu Tịch, nói người đêm đó là con, Tiểu Tịch không phải cố tình muốn giữ lại đứa bé đó, chỉ vì… vì cô ấy cho rằng đứa bé là của con… cô ấy vẫn luôn chờ con quay lại… cho cô ấy một danh phận… nhưng con lại… con xin lỗi… là con có lỗi với Tiểu Tịch… là con đã hại đời này của cô ấy…”Sau khi nghe hết những lời này, cả người Ninh Diệu Hoa run lên, hai mắt ông ta đỏ ngầu như máu: “Súc sinh! Hai đứa chúng mày là lũ súc sinh!!!”Ông ta không ngờ hai người này lại khiến con gái ông ta… con gái ruột thịt của ông ta thành ra như vậy!!!Tâm trí ông ta liên tục lặp lại hình ảnh tại bệnh viện năm ấy, sau khi bị tai nạn dẫn đến sảy thai, con bé đã tuyệt vọng giải thích cầu xin với mình thế nào. Nhớ lại cảnh ông đã dùng những lời nói nhẫn thâm ra sao để trách mắng nó. Nghĩ lại việc ông đã nhẫn tâm tống nó ra nước ngoài năm năm mà chẳng có lấy một lời hỏi han ân cần…Rồi ông ta nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo của con bé mỗi lần đối diện với mình từ sau ngày trở về nước.Nhớ lại câu nói “Cha, ông có xứng không?” của cô…Ông không xứng… ông ta căn bản không hề xứng được làm cha của cô…Bởi vì chính ông ta đã đẩy con gái của mình rơi vào vực sâu thăm thẳm không lối thoát…
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận