Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Tránh ra! Các người tránh ra! Tôi không chấp nhận bất cứ bài phỏng vấn nào hết!” Ninh Tuyết Lạc muốn tách khỏi đoàn người đó nhưng lại bị đám phóng viên và đống fan đang kích động kia vây chặt lấy, cô ta bất lực không làm gì được, nửa bước cũng chẳng thoát ra nổi.”A!!!”Không biết có ai đó bỗng ném trứng gà tới, dịch trứng dính hết lên tóc và mặt cô ta.Sau đó có rất nhiều trứng gà, chai nước vào rau thối đều bị ném tới tấp vào người Ninh Tuyết Lạc……Tại Lục trạch.Nhan Như Ý đang tức giận mắng ai đó: “Ba mẹ con đúng là chẳng ra cái thể thống gì cả, sao lại có thể hồ đồ đến thế chứ!”Ninh Tịch không để bụng nói: “Mẹ, không sao đâu, đều là chuyện quá khứ rồi.”Nhan Như Ý đau lòng kéo tay Ninh Tịch: “Con bé này, con cũng thật thà quá, nếu có gì bất tiện con cứ nói Trang gia ra mặt. Nếu Trang gia không thấy tiện thì con cứ nói luôn Lục gia chúng ta ra cũng được, như vậy thì ai dám động vào con, ai dám ức hiếp con chứ!”Nói rồi vẻ mặt Nhan Như Ý có chút căng thẳng, bà hỏi dò cô: “Khụ, Tiểu Tịch à, sắp tới là sinh nhật của Đình Kiêu, tới lúc đó, con là bà chủ của Lục gia, nhất định phải ra mặt đấy nhé.”Tuy quãng thời gian này họ chung sống với Ninh Tịch rất vui vẻ, nhưng chung quy vẫn lo Ninh Tịch còn hiềm khích với nhà họ Lục nên cô không muốn xuất hiện với thân phận là bà chủ nhà này.Nhưng thực chất Ninh Tịch không có nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa với vị trí của cô trong giới giải trí bây giờ, có công khai cho công chúng biết thì cũng chẳng sao, đây chỉ là vấn đề về thời gian và thời cơ mà thôi.Vậy nên Ninh Tịch liền đồng ý với bà ngay: “Vâng mẹ, con sẽ chuẩn bị kĩ trước.””Được được được, vậy là tốt rồi!” Lúc này Nhan Như Ý mới có thể thở phào nhẹ nhõm: “Con đấy, chỉ cần làm việc của mình thôi, không phải chuẩn bị gì đâu, tiệc tùng các thứ cứ để bọn mẹ lo, con chỉ cần trang điểm thật xinh đẹp xuất hiện là được!”Lúc Ninh Tịch đang nói chuyện với Nhan Như Ý, ngoài vườn bỗng truyền tới tiếng kêu rên.Nghe thấy âm thanh đó, có vẻ như là tiếng của bé mập Trì Soái.Trước đây, Trì Soái và Tiểu Bảo không đánh không quen nhau, sau đó cậu bé này lại rất thích đi theo Tiểu Bảo, bám lấy Tiểu Bảo muốn nhóc dạy võ cho. Vì Trì Soái hoạt bát kháu khỉnh, còn hiếu động nên luôn bù đắp cho một người yên tĩnh như Tiểu Bảo, hai đứa nhỏ chơi với nhau cũng rất vui vẻ.”Au! Bà Nhan ơi! Sư phụ đánh con!” Lúc này, bé mập bịt một mắt tím bầm của mình vừa khóc vừa chạy lại.”Sao lại thế này? Đang yên đang lành sao Tiểu Bảo lại đánh con?” Nhan Như Ý sửng sốt hỏi.Ninh Tịch cũng bất ngờ khi thấy đứa bé kia bị đánh tím cả mắt, nhưng Tiểu Bảo tuyệt đối không phải là đứa trẻ tùy tiện đánh người.
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận