Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Lúc này, Đường Lãng cũng sững sờ đứng nguyên tại chỗ.”Ông… ông nội của con ơi!!!”Đường Lãng kích động quơ lung tung, Kiều Dịch đáng lẽ phải chết trên tay anh ta mới đúng chứ… Tâm tư ôm khư khư trong lòng bấy lâu nay… vừa mới chuẩn bị để liều mạng với Kiều Dịch thì… Hàn Kiêu đã cho Kiều Dịch một chưởng chết tươi, khiến Đường Lãng có cảm giác thốn đến tận rốn.Nhưng mà, trong nháy mắt khi Kiều Dịch chết trong tay Hàn Kiêu, Đường Lãng lại có một cảm giác giải thoát. Nếu không phải Hàn Kiêu ra tay thì xem ra lần này anh với Đường Dạ phải sống mái với nhau một trận.Đường Dạ với Phong Tiêu Tiêu đứng xem một bên cũng sợ ngây người, ai cũng không ngờ Hàn Kiêu lại đột nhiên ra tay.Và, Kiều Dịch… lại chết như thế…Ánh mắt Đường Dạ khẽ run lên, lòng bàn tay siết chặt thành nắm đấm nhưng cuối cùng lại chẳng nói nên lời…Kết thúc như vậy… có lẽ chính là kết cục tốt nhất…”Kêu la om sòm cái gì, không lễ phép gì cả.” Hàn Kiêu nhìn về phía Đường Lãng.”Ớ…” Đường Lãng nhớ tới kết cục của Kiều Dịch thì nhất thời nghẹn họng, không dám than nửa câu.”Hàn Kiêu, mày đừng có mà quá đáng!” Thấy Hàn Kiêu phách lối đến nỗi giết người trước mặt mình thì sắc mặt Byron đã âm trầm đến độ nhỏ ra nước.Hừ, cũng chỉ là một Kiều Dịch mà thôi, chết thì cứ chết đi.Byron nói xong thì nhếch miệng cười: “Hàn Kiêu, chắc mày cũng biết người này nhỉ!”Một ông lão mặc áo choàng đen bước ra, ông ta chống quải trượng bước từng bước không nhanh không chậm.”Hàn Vô Ảnh?” Hàn Kiêu nhìn chằm chằm ông lão kia, hơi nhíu mày lại.Hàn Vô Ảnh – tộc trường của Hàn tộc.”Hàn Kiêu, mày vì một con đàn bà mà khi sư diệt tổ! Phản bội dòng tộc! Hôm nay để lão đây thanh lý môn hộ đi thôi!” Giọng Hàn Vô Ảnh khàn khàn khiến người ta rùng cả mình.”Vì một con đàn bà mà khi sư diệt tổ…”Đường Lãng cùng Ninh Tịch há hốc mồm, bọn họ cứ tưởng Đại thần không thích con gái cơ đấy…”Ồ, tôi cứ thắc mắc tại sao thằng nhãi con của Rothschild thấy tôi lại bình tĩnh như thế, hóa ra là có ông đến làm chỗ dựa cho nó.” Hàn Kiêu cười khẽ: “Hàn Vô Ảnh, tôi khuyên ông nên biết tự lượng sức mình! Ông cũng biết rằng trên đời này chỉ có một mình Tần Vấn Thiên mới có tư cách đánh một trận với tôi!”Cái này cũng không có gì là cuồng vọng mà là sự thật. Dẫu cho có là tộc trưởng của Hàn thị đích thân tới đây cũng không phải đối thủ của Hàn Kiêu.Sắc mặt Hàn Vô Ảnh hơi trầm xuống, ông ta không phản bác lại điều này. Chỉ tiếc là tìm mãi cũng không thấy bóng dáng Tần Vấn Thiên đâu, nếu không thì ông ta liên thủ với anh ta chắc chắn có thể bắt tên yêu nghiệt này lại.
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận