Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Trong điện thoại đã có cả đống cuộc gọi nhỡ của Giang Mục Dã, còn gửi tin nhắn qua wechat mắng cô có phải lại cho anh ta leo cây không.Ninh Tịch gãi đầu gửi một tin nhắn cho Giang Mục Dã bảo anh ta tới, sau đó cô đi rửa mặt rồi xuống lầu.Lục Đình Kiêu đi làm rồi, Tiểu Bảo không làm phiền giấc ngủ của cô đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa đọc sách.“Bảo bối, qua đây!” Ninh Tịch vẫy vẫy tay với Tiểu Bảo.Tiểu Bảo lập tức buông sách ra rồi lon ton chạy về phía cô.Ninh Tịch bế cậu bé lên: “Hôm nay cô đưa con đi chơi nhé?”Tiểu Bảo nghe thấy vậy liền mừng rỡ, ra sức gật đầu.Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một hồi tiếng còi xe ô tô.Ninh Tịch dắt Tiểu Bảo ra cửa.Giang Mục Dã thấy Ninh Tịch thì ngẩn ra, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần yếm phối với một chiếc áo phông in hình hoạt hình, đeo túi chéo trông rất giống một sinh viên.“Đi thôi!” Ninh Tịch dắt Tiểu Bảo lên xe.Giang Mục Dã trợn tròn mắt nhìn Tiểu Bảo: “Đừng nói với tôi, bà hẹn hò còn mang theo thằng nhóc này nhé?”Ninh Tịch trợn mắt nhìn anh ta: “Ai hẹn hò với ông! Tôi là vì Tiểu Bảo mới đi dã ngoại đấy nhé!” Giang Mục Dã trợn tròn mắt: “Vậy bà gọi tôi tới làm gì?”“Tất nhiên là làm tài xế rồi! Dù gì hôm nay cũng chỉ có mỗi ông là có vẻ rỗi thôi!”Tập đoàn Lục thị đang bàn dự án lớn gì đó, Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ thời gian này cũng bắt đầu trở nên bận bịu.“…” Giang Mục Dã phát nghẹn lời.“Có đi không đây! Còn không đi là mặt trời xuống núi luôn rồi đó!” Ninh Tịch giục.Giang Mục Dã nhận mệnh lên xe: “Bà không sợ chúng ta bị người ta nhận ra sao?”“Cải trang một chút không phải là được rồi sao!”Giang Mục Dã giật mình có chút không tự nhiên nói: “Cải trang thành gì? Một nhà ba người?”“Ngồi đấy mà mơ à, tôi là chị, Tiểu Bảo là em còn ông…”“Tôi là gì? Cha bà sao?”“Tôi nhổ vào! Ông là lái xe!”Giang Mục Dã: “………”“Nhớ tới siêu thị trước! Phải mua bếp nướng, thịt với đồ uống!”“Biết rồi.” Giang Mục Dã cộc lốc đáp lại, biết ngay là cái con nhóc đểu cáng này lại bẫy anh mà!Sau khi vào siêu thị càn quét xong, Ninh Tịch tìm tới bên cạnh một con sông nhỏ vừa có phong cảnh đẹp lại không có người, cô vừa ngâm nga hát vừa vui vẻ dạy Tiểu Bảo xiên thịt vào nhau.Giang Mục Dã cũng vừa cầm cần câu vừa hát: ” Hôm nay trời trong xanh, em dẫn theo em trai đi chơi, anh nhìn thấy mà buồn hết cả lòng mề, trái tim như bị xát muối……”Ninh Tịch véo cậu chàng một cái thật đau: “Đủ rồi đấy! Hát cho ông đây bài nào vui vẻ ấy!”“Hôm nay không khí thật trong lành, đâu đâu cũng thật đẹp….”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận