Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nói xong còn hỏi một câu: “Cần tôi bảo lái xe đưa em đi không?”Sắc mặt Ninh Tịch hơi đen lại: “Khụ, không cần, tôi tự lái xe đi…”Ninh Tịch hít sâu một hơi vừa định rời đi thì Lục Đình Kiêu đột nhiên đi tới trước mặt cô.Anh ta lại muốn làm gì?Ninh Tịch bất giác lui về sau một bước nhưng vẫn không tránh được cánh tay đang đưa tới…Ngón tay của anh chạm vào rái tai của cô, thậm chí còn nhẹ nhàng nhéo một cái, lông tơ toàn thân Ninh Tịch đều dựng đứng hết lên, vội đưa tay ôm lấy tai vẻ mặt như thể đang nhìn quái vật ăn thịt người.Khóe miệng Lục Đình Kiêu cong lên một độ cong khó mà phát hiện, chỉ chỗ anh vừa mới chạm vào nói: “Chỗ này của cô có một nốt ruồi màu đen.“Cho nên?” Đang yên đang lành nói nốt ruồi của cô làm gì? Đầu óc của Ninh Tịch vốn đang hỗn loạn giờ lại càng không theo kịp tư duy của anh.“Cô mặc đồ như với trang điểm như này thì người bình thường chắc chắn không nhận ra nhưng nốt ruồi này lại đủ để chứng minh thân phận của cô, tốt nhất nên che lại.” Lục Đình Kiêu nói.Ninh Tịch đứng cách ra hai bước: “Một cái nốt ruồi thôi, làm gì có ai để ý?”“Cẩn thận vẫn hơn.”“Được rồi, anh nói có lý, để tôi về lấy khuyên tai che lại!”“Ừ.”Sau trận giao phong ngắn ngủi cuối cùng thì Ninh Tịch tự cưỡi xe ra khỏi cửa.Tại sao lần này vừa mới bắt đầu, cô đã có cảm giác mình thất bại?Không được không được, tỉnh táo một chút, nhất định phải phá vỡ sự sùng bái đối với Đại ma vương!…Quán bar.Hiếm có lắm mới có dịp Ninh Tịch buông thả bản thân một lần, cô gọi một chai rượu rồi ngồi ở quầy bar tự rót tự uống.Phía sàn nhảy vô cùng náo nhiệt nhưng cô chẳng có chút hứng thú nào, không yên lòng cầm ly rượu ngây người.Mấy cái chỗ như hộp đêm này lúc ở nước ngoài cô đã chơi đến chán, chẳng có chút mới mẻ nào, có nóng bỏng cuồng nhiệt hơn nữa trong mắt cô cũng chỉ như một vở hài kịch không tiếng…Uống hết một chai, Ninh Tịch lại gọi chai thứ hai.Rượu không khiến cô thả lỏng mà trái lại còn khiến cô càng thêm buồn phiền, rối loạn.Đúng lúc này, một người đàn ông bưng ly rượu trong tay đi tới: “Tiểu thư, đi một người?”Người đàn ông này nhìn có vẻ ngoài 30 tuổi, áo quần gọn gàng, trông cũng ra dáng tri thức — là cái loại tự nghĩ rằng mình rất tốt đẹp.Trong lúc Ninh Tịch uống hết chai rượu kia thì đã có không ít người chú ý tới cô nhưng mà chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đủ biết cô là một tay giang hồ lão luyện, người bình thường không dám ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận