Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Ngồi đối diện cô là hai ông bà nhà họ Lục của Tiểu Bảo.Bên phía Ninh Tịch có Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu.Hết cách, Ninh Tịch đành phải chủ động mở miệng tự cứu mình: “Thật sự rất cảm ơn lời mời thịnh tình của phu nhân, nhưng cháu đã ăn rồi ạ.” — Cháu đã ăn rồi! Nên giờ hãy thả cho cháu đi đi!Cùng một lúc mà phải đối diện với Đại ma vương và cả ba mẹ của anh ta nữa, áp lực thật sự quá lớn mà!”Ăn rồi à? Vậy là Tiểu Bảo cũng ăn rồi?” Lục lão phu nhân lập tức hỏi.”Vâng.” Ninh Tịch dè dặt trả lời, cũng không nói nhiều lời.”Sáng nay Tiểu Bảo ăn những gì rồi?””Tiểu Bảo ăn một bát mỳ vằn thắn lớn với mấy cái Tiểu Long Bao ạ.””À à, thế thì ăn cũng no đấy chứ!” Lục lão phu nhân gật đầu, lại thân thiết hỏi: “Thế thằng bé có bị nôn ra không?”Lục Sùng Sơn nghe vậy cũng nghiêm túc nhìn qua.Ninh Tịch lắc đầu: “Không ạ.”Hai người cùng thở phào.”Thế xem xem cháu thích ăn gì thì nếm thử một chút đi!” Lục lão phu nhân nói rồi tự mình bưng đĩa cá rán đưa cho cô.Lời mời thịnh tình như thế này khó có thể từ chối, Ninh Tịch đành phải cảm ơn.Lúc này, Lục Sùng Sơn khẽ ho một tiếng, ông liếc mắt nhìn vợ của mình.Lão phu nhân hiểu ngay, lại mở miệng nói: “Cô Ninh, thấy bảo tối qua cô đưa Tiểu Bảo của chúng tôi ra ngoài chơi à?”Cuối cùng cũng tới rồi!!!!Ninh Tịch căng cứng dây thần kinh, “Cháu xin lỗi, cháu không…”Ninh Tịch vốn định nhận tội vì chưa có sự đồng ý của hai người đã tự ý đưa Tiểu Bảo ra ngoài…Nhưng đúng lúc này, bàn tay trái đang đặt trên đầu gối của cô bỗng được một bàn tay ấm áp che phủ, hơn nữa còn nắm lấy, như một kiểu ra hiệu và nhắc nhở.Vì quá bất ngờ, Ninh Tịch giật mình hoảng sợ như mèo bị giẫm phải đuôi, suýt nữa thì nhảy bật lên, bị nghẹn thức ăn, ho sặc sụa: “Khụ khụ khụ…”Lục Đình Kiêu làm như người sờ tay con gái nhà người ta chẳng phải là anh, bình thản đưa cho cô một cốc nước, sau đó động tác không gì có thể tự nhiên hơn, đưa nước tới tận miệng cô.
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận