Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Thấy bầu không khí căng thẳng, Triệu Mỹ Hinh vội đứng ra nói: “Những việc như thế này Dĩ Mạt là người có quyền lên tiếng nhất, Dĩ Mạt của chúng ta vừa mới nhận được lời mời đại diện thương hiệu cho Chanel ở Trung Quốc, đại diện thương hiệu cho phía tập đoàn Lục Thị cũng bắt đầu thương lượng kí tiếp hợp đồng rồi… ôi, dạo này thật sự là quá bận!”“Tiểu Dã, tôi là người từng trải, về vấn đề này tôi cho rằng cậu nên nghe theo tôi. Thôi, tôi đi trước đây, khi nào rảnh nói chuyện tiếp nhé.” Tô Dĩ Mạt nói rồi tiếp tục coi Ninh Tịch là không khí, khẽ gật đầu với Giang Mục Dã rồi kiêu ngạo bước đi.Hai người vừa mới đi, Giang Mục Dã liền phát điên ngay tại chỗ:“Con mẹ nó chứ! Gọi ai là Tiểu Dã, ai là Tiểu Dã, gọi ai là Tiểu Dã chứ hả! Hai chữ Tiểu Dã này cũng để cho cô ta gọi à! Còn dám chạy đến trên đầu ông đây để quản à! Còn tưởng mình là thím của tôi thật cơ đấy! Nếu không phải vì cô ta cứu Tiểu Bảo một mạng, tôi đã sớm lật mặt với cô ta rồi! Ninh Tiểu Tịch, xông lên cắn chết cô ta cho tôi!”Ninh Tịch cạn cmn lời: “Xin ông đấy, đừng có dùng cái giọng đóng cửa thả chó đó nữa có được không?”Giang Mục Dã bắt đầu thao thao bất tuyệt một tràng: “Ninh Tịch, bà không biết đó thôi, cậu tôi căn bản là chưa bao giờ nhắc đến chuyện Tô Dĩ Mạt cứu Tiểu Bảo, chỉ thuận miệng nói một câu, lệnh xuống bảo cấp dưới nâng đỡ cô ta.””Kết quả con mụ đó ăn quả dưa bở ngon quá thế là tưởng là cậu tôi yêu mụ đó sâu sắc, thầm lặng đứng sau lưng giúp đỡ mụ ta, thậm chí còn tự coi mình là Lục phu nhân! Cứ lần nào gặp là con mụ đó lại dùng cái giọng đó nói chuyện với tôi, thật sự khiến tôi buồn nôn muốn chết!”Ninh Tịch nhìn về hướng Tô Dĩ Mạt đi khỏi: “Người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng mà xem cái khí thế này của Tô Dĩ Mạt, muốn bình yên vô sự căn bản là không thể được, kể cả ông có không nói, trận chiến giữa hai chúng tôi sớm muộn gì cũng phải đánh.”Giang Mục Dã: “Không cần phải sợ! Cứ tiến lên! Anh đây sẽ là hậu phương vững chắc cho bà! Tôi thà để bà làm thím của tôi còn hơn là để con mụ ấy trèo lên cái vị trí đó!”Ninh Tịch: “…Thật đúng là phải cảm ơn ông đấy nhỉ!”Bên trong xe bảo mẫu1.1Xe bảo mẫu: chỉ loại xe có phần đuôi xe to rộng, nhét được nhiều đồ, chuyên dùng cho nghệ sĩ.Triệu Mỹ Hinh cẩn thận lấy một cái hộp quà tinh xảo từ ghế sau đưa cho Tô Dĩ Mạt: “Dĩ Mạt, sáng sớm nay quản lý của Ninh Tuyết Lạc đưa đến, vì chuyện lần trước Ninh Tuyết Lạc cũng coi như kết thù với Ninh Tịch, bây giờ cô ta đột nhiên thể hiện ý tốt với chúng ta như vậy, e là có ý muốn kết minh.”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận