Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Ninh Tịch: “À à…”Cô rất muốn nói với Đại ma vương rằng, thực ra anh không cần học đâu…Mà… mà cô nói thích cái này lúc nào? Rõ ràng cô nói không có một cô bé nào chịu nổi cái chiêu này có được hay không?Được rồi… bây giờ cô cũng không chịu nổi…Ninh Tịch vốn còn lo lắng việc cô nhắc nhở sẽ khiến Lục Đình Kiêu mất hứng, dẫu sao thì đây cũng có vẻ như đang chất vất năng lực của anh, cô chỉ sợ việc này sẽ gây thêm phiền phức cho Lục Đình Kiêu.Kết quả là Lục Đình Kiêu cứ duy trì cái tư thế sát gái như này, anh nghiêng người áp sát tới gần nhẹ giọng nói một câu: “Ninh Tịch, em đang lo lắng cho tôi sao?”Ninh Tịch có chút sững sờ: “Khụ, đúng vậy, dù sao anh cũng là ông chủ của tôi mà!””Vậy à… nhưng mà tôi vẫn rất vui.” Trong mắt Lục Đình Kiêu hiện lên nét cười thỏa mãn, ngay sau đó anh nói: “Vậy thì mỗi ngày tôi đều gửi tin nhắn báo bình an được không?””A? Cái này… đương nhiên là được!” Ninh Tịch vừa nói xong đã thấy có chỗ nào đó là lạ, lại nhất thời không biết là lạ chỗ nào.Lục Đình Kiêu tỏ vẻ rất hài lòng, anh nâng người dậy rời khỏi phạm vi xâm lược: “Vốn định bảo em ở lại dùng cơm, nhưng đoán là em không được tự nhiên nên tôi sẽ không giữ em lại.””Không cần giữ không cần giữ! Vậy tôi đi đây! Bye bye~”…Cho đến sau khi về nhà Ninh Tịch mới phát hiện ra là lạ ở chỗ nào.Bởi vì cô vừa về đến nhà, Lục Đình Kiêu đã gửi một tin nhắn tới: [Về nhà chưa? Tôi với Tiểu Bảo đang ăn cơm, mọi chuyện đều bình thường, không cần lo lắng.]Đệch! Đệch! Đệch!Rõ ràng là cô chỉ nói bình thường anh nên cẩn thận chút thôi mà!Tại sao kết quả lại thành ông chồng nhắn tin báo cáo cho vợ thế này!Cô thật muốn quỳ lạy Đại ma vương…Sau này cô không dám nói cô sát gái nữa! Cũng không dám nói sẽ dạy Lục Đình Kiêu cách tán gái nữa!Trước mặt Đại ma vương cô chỉ là một đống cặn bã thôi!Nhưng mà, chuyện này vẫn chưa xong.Ngay sau đó, Lục Đình Kiêu lại gửi thêm một tin nhắn: [Mấy ngày nữa sẽ đưa Tiểu Bảo đi học, đây là lần đầu tiên thằng bé đi học nên lúc đó mong em có thể tới.]Ninh Tịch: “…”Yêu cầu thế này sao cô có thể từ chối chứ huhuhu.[Ok]Nhắn xong chữ này, Ninh Tịch lập tức ngã đập đầu vào gối.Xong rồi…Rõ ràng là cô đang tự đào hố chôn mình mà…Nhưng mà cô suy nghĩ lại một chút, càng nghĩ lại càng thấy không đúng. Hôm nay cô được nghỉ, trùng hợp bên Lục trạch mời cô đến chơi với Tiểu Bảo, lại trùng hợp là cô khuyên Tiểu Bảo đi học, lại trùng hợp hơn nữa là Đại ma vương mời cô cùng đưa Tiểu Bảo đi học… Cô tính toán một chút thì lúc đó cũng vừa vặn là lúc bộ phim đóng máy, khi đó cô sẽ rảnh.Mọi thứ cứ y như nước chảy thành sông ấy nhỉ, thuận lợi đến không tin được!!!Ách, thật… thật sự chỉ là trùng hợp?
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận