Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Vậy… vậy thì ông bảo làm thế nào bây giờ?” Nhan Như Ý bị ông nói đến mức không biết làm thế nào cho phải, vốn dĩ trong lòng tràn trề hy vọng, bây giờ lại thất vọng hoàn toàn.“Kể cả chúng ta có tự mình đi nhờ đi nữa, chỉ e cô ta sẽ cũng sẽ không đến, bởi vì trong lòng cô ta biết rõ, nếu như Tiểu Bảo khôi phục lại như bình thường, cô ta sẽ chẳng còn giá trị gì nữa, cô ta không có khả năng hy vọng Tiểu Bảo sẽ nhanh chóng khỏi bệnh như thế!” Lục Sùng Kiêu nói chắc nịch.Bị Lục Sùng Sơn nói như vậy, Nhan Như Ý cũng coi như là đã hiểu ra.Cách đó không xa, bầu không khí giữa hai cha con cũng đang vô cùng kịch liệt.Lục Đình Kiêu: “Con quyết định không đi học nữa?”Tiểu Bảo gật đầu cực kì chắc chắn.Không đi học nữa!Không thích nữa rồi!Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ nhìn gương mặt vô cùng cương quyết của con trai mình, anh hiểu tính cách của thằng bé, nó đã quyết làm gì thì dù có khuyên thế nào cũng không xong, cho nên anh chỉ đành phải đưa thằng bé về: “Vậy thì về nhà thôi.”Bánh bao nhỏ bóp bóp nắm đấm, vẫn đứng tại chỗ không muốn động dậy.Mãi cho đến khi chuông vào học reo lên…Cô Tiểu Tịch thực sự không đến…Trong đôi mắt to tròn của cậu nhóc tràn đầy thất vọng, ủ rũ cúi đầu, máy móc theo ba từng bước từng bước đi về nhà…Nhưng đúng vào lúc này, ở đằng xa đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo: “Bảo bối à!!!!” Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo chợt sáng bừng lên, cậu bé nghiêng người quay lại, giật tay ra khỏi tay của ba mình, hớn hở chạy như bay về phía có tiếng gọi.Cùng với những tiếng bước chân dồn dập, Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên xem, anh liền nhìn thấy một cô gái nhỏ mặc bộ váy màu hồng mà Tiểu Bảo thích nhất, đang bước rất nhanh về phía này…
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận